Phòng 250
Ở đằng sau cánh cửa đóng kín, Nguyệt Oản Oản đang nằm trên giường bệnh, vết thương trên đầu được che chắn bởi tầng tầng lớp lớp những miếng gạt. Cô vẫn đang được truyền nước. Nhìn qua phần kính trong suốt của chiếc cửa, Mộ Khuynh không khỏi xót xa, tay anh dần mất sức. Thấy Mộ Khuynh có biểu hiện bất thường, Lưu Ly ôm chặt lấy cánh tay của Mộ Khuynh, khóc lóc
“Em không ngờ chị ấy lại bị thương nặng như vậy! Nhưng sự thật là chị ấy đã cố gắng để hại em mà?”
Trần Tuyết Tâm bên cạnh cũng châm dầu vào lửa
“Là do trời cao có mắt, biết nó tâm địa độc ác cho nên mới bảo vệ con được an toàn!”
Mộ Khuynh không nói gì chỉ lườm cả hai một lúc rồi mở cửa bước vào. Anh nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn chằng chịt vết thương của Oản Oản.
“Em xem, bàn tay mềm mại của em bây giờ đã thành ra thế nào rồi, sao em lại không chăm sóc bản thân cho tốt chứ?”
Lưu Ly bước đến bên Mộ Khuynh, đặt tay lên vai của anh
“Dù chị ấy có ý muốn hại em nhưng em vẫn hi vọng chị ấy sẽ mau chóng tỉnh lại!”
Trần Tuyết Tâm đi đến ngồi xuống chiếc giường bên cạnh
“Con xem, Ly Ly ngoan ngoãn và tốt bụng như thế, so với con ả độc ác kia tốt hơn rất nhiều!”
Mộ Khuynh cẩn thận đặt tay của Oản Oản xuống, mạnh tay gạt tay của Lưu Ly ra
“A, anh làm em đau đó A Khuynh!”
Trần Tuyết Tâm lo lắng chạy đến nằm tay Lưu Ly
“Con có sao không? Mộ Khuynh, con bị điên rồi à? Lưu Ly là người bị hại mà con còn đối xử với nó như vậy, con đúng là bị con nhỏ đó bỏ bùa rồi! Mẹ không cần biết, ngay khi nó tỉnh lại con phải lập tức li hôn với nó cho mẹ!”
Mộ Khuynh tức giận nhìn mẹ của mình, người mẹ mà anh luôn xem là bồ tát sống. Từ nhỏ mẹ của anh luôn dạy anh phải biết yêu thương con người, phải biết chăm lo gia đình, làm một người chồng, người cha tốt vậy mà giờ đây bà lại nhất quyết bắt anh bỏ vợ, hành hạ vợ của anh, con dâu của bà đến sức cùng lực kiệt cũng không tha. Là do thời gian thay đổi bản chất con người hay từ đầu bà đã như vậy?
“Con đã cho người chuẩn bị chỗ ở của mẹ bên Đức, mẹ chuẩn bị sang đó đi. À, mẹ không còn cơ hội trở về đây nữa nên hãy tranh thủ ngắm nhìn đất nước này lần cuối đi!”
Nghe xong Trần Tuyết Tâm như chết lặng, bà đứng không vững suýt chút thì ngã xuống sàn.
“Mẹ, mẹ có sao không? A Khuynh, sao anh lại đối xử với mẹ như vậy?”
Mộ Khuynh nhìn Lưu Ly với ánh mắt đầy oán giận, giọng điệu của anh cũng trở nên trầm và đáng sợ hơn
“Còn cô, cút khỏi đây ngay lập tức. Hoặc tôi sẽ cho người ném cô đến Châu Nam Cực. Nơi đó rất hợp với cô!”
Gương mặt Lưu Ly trở nên nhợt nhạt cứ như vừa mất một lượng lớn máu trong cơ thể, cô ta ôm chầm lấy cánh tay của Mộ Khuynh, không ngừng khóc lóc
“A Khuynh, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, còn lớn lên cùng nhau nữa mà…”
Mộ Khuynh không kiên nể mà hất mạnh tay cô ta ra khiến cô ta ngã xuống sàn
“Lòng dạ cô độc ác như vậy, đến đó là quá thích hợp rồi còn gì?”
Lưu Ly bò đến ôm lấy chân của Mộ Khuynh
“Đừng mà Khuynh, đến đó em sẽ chết mất, anh không thể đối xử với em như vậy được!”
Cô ta dường như đã chạm đến sự kiên nhẫn cuối cùng của Mộ Khuynh, anh đá cô ta văng đến va vào cánh cửa
“Cô đã hại vợ của tôi thành ra như vậy, không lập tức giết cô là tôi đã rất nhân từ rồi!”
Tiếng động khi va chạm khiến Oản Oản tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn cảnh tượng xung quanh mình.
“Mọi…mọi người là ai vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Oản Oản, Mộ Khuynh hoàn toàn nguôi giận, anh quay sang ôm chầm lấy Oản Oản
“Em tỉnh rồi, tốt quá!”
“Anh là ai?”
Mộ Khuynh sững người, do vài tác nhân nên anh đã quên mất chuyện Oản Oản mất trí nhớ. Rõ ràng là anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nhưng khi nghe Oản Oản hỏi như vậy anh lại không khỏi đau lòng.
" Oản Oản, anh là Mộ Khuynh, là chồng của em!"
Bỗng Nguyệt Oản Oản ôm lấy đầu, gương mặt cô nhăn lại
“Anh giúp tôi gọi bác sĩ với, tôi…tôi đau đầu quá!”
Mộ Khuynh định chạy đi thì chợt nhớ rằng mẹ anh và Lưu Ly vẫn còn ở đây, nhỡ đâu bọn họ làm gì cô thì…
“A…đầu của tôi…”
Chẳng còn nghĩ được gì nữa, Mộ Khuynh chạy như bay đi tìm bác sĩ, anh phải nhanh chóng gọi bác sĩ rồi trở lại đây sớm nhất có thể.
Ngay khi Mộ Khuynh vừa rời đi, Lưu Ly đã vô cùng tức giận tiến đến chỗ Oản Oản
“Nguyệt Oản Oản, là do cô, tất cả là do cô!”
Oản Oản hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cô ngơ ngác nhìn cô gái đang vô cùng tức giận trước mặt mình
“Nếu không phải do cô thì Khuynh cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy! Tại sao cô không chết đi hả?”
Dứt lời cô ta lao đến bóp chặt cổ của Oản Oản, theo phản xạ Oản Oản nắm chặt lấy cổ tay của cô ta
“Cô…cô làm gì vậy hả? Mau thả tôi ra nếu không …tôi sẽ báo cảnh sát!”
Cô ta nở một nụ cười méo mó,đôi mắt ánh lên sát khí
“Mày chết rồi thì Khuynh sẽ thuộc về tao!”
Cô ta dùng sức bóp chặt hơn nữa, Oản Oản bắt đầu cảm thấy khó thở, tâm trí cô càng lúc càng mơ hồ
“Cứu… cứu tôi với!”