Mỗi ngày Mộ Khuynh đều dậy sớm đi chợ. Dù anh không biết nấu ăn nhưng vì Oản Oản anh đã cố gắng học cách nấu từ bác sĩ Phúc Quân, dù là một bác sĩ nhưng khả năng nấu ăn của Phúc Quân chẳng thua đầu bếp nhà hàng năm sao là mấy. Để bồi dưỡng cơ thể cho Oản Oản, Mộ Khuynh phải nấu ăn theo một hệ thống dinh dưỡng nhất định.
"Oản Oản, đến giờ ăn rồi!"
Cầm trên tay bát cháo nóng hổi, Mộ Khuynh nhanh chóng đi đến chỗ Oản Oản. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thổi đến khi bát cháo chỉ còn chút hơi ấm thì mới đút cho cô ăn.
"Em nói"A" đi!"
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, đánh nhẹ lên tay Mộ Khuynh một cái
"Em có phải là con nít đâu"
"Đối với anh em lúc nào cũng là em bé!"
Những lời nói của Mộ Khuynh quá sến súa đến nổi Phúc Quân đang làm việc gần đó nghe thấy cũng nổi hết cả da gà. Còn Oản Oản thì cười híp cả mắt, không ngờ người như Mộ Khuynh lại có ngày thốt ra câu này.
"A"
Phúc Quân mỗi ngày đều ăn cẩu lương của hai người, dù cố gắng phớt lờ nhưng nó cứ văng vẳng bên tai. Anh đau đầu xoa xoa mi tâm
"Phải nhanh chóng giúp cô ấy khoẻ lại thì mình mới được giải thoát!"
Mỗi ngày đều trôi qua như thế. Một tuần sau vết thương của Oản Oản hoàn toàn hồi phục. Suốt một tuần qua, việc chuẩn bị cho hôn lễ Mộ Khuynh đều giao cho Lý Tinh và Vỹ Khiếu còn mình chí chú tâm vào việc chăm sóc Oản Oản thôi. Giờ Oản Oản đã khoẻ lại, hôn lễ cũng đã chuẩn bị xong. Bây giờ cả hai chỉ việc khoác lên váy cưới rồi trao nhẫn cho nhau nữa là xong. À, còn phải ký giấy đăng ký kết hôn nữa chứ.
Vào một ngày đẹp trời, Oản Oản đang nằm xem tivi thì Mộ Khuynh đi đến
"Oản Oản, em vào trong thay đồ rồi cùng anh ra ngoài"
Nguyệt Oản Oản ngơ ngác
"Đi đâu?"
"Đăng ký kết hôn!"
***
Sau khi ký xong, Nguyệt Oản Oản mới giật mình nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Khuynh, em quên nói với mẹ em rồi!"
Mộ Khuynh ôm eo cô, kéo cô sát lại gần
"Không sao! Bây giờ thông báo vẫn còn kịp!"
"Nhưng em sợ...."
"Không có gì phải sợ cả, có anh ở đây rồi!"
Nguyệt Oản Oản lấy hết can đảm bấm số gọi cho mẹ mình. Khi bà nhấc máy, Nguyệt Oản Oản vào thẳng vấn đề
"Mẹ, con sắp kết hôn rồi!"
Mẹ của Oản Oản thản thốt, bà không tin những điều mình vừa nghe thấy
"Oản Oản, con vừa nói gì? Nói lại cho mẹ nghe xem?"
"Con....con....."
Nguyệt Oản Oản ấp úng một lúc lâu
"Con sắp kết hôn rồi, với....ông chủ của con!"
Mẹ của Oản Oản sắc mặt trở nên tồi tệ hơn.
"Rốt cuộc con ở trên đó đã làm gì mà phải kết hôn nhanh như vậy hả? Lại còn là ông chủ của con nữa chứ? Con đừng nói với mẹ là con...."
"Con không có! Con không làm gì hết!"
Nguyệt Oản Oản nhìn Mộ Khuynh rồi nhìn mẹ của mình
"Chỉ là con cảm thấy mình nên kết hôn rồi!"
Thấy Oản Oản có vẻ kiên định, bà thở dài
"Sếp của con bao nhiêu tuổi?"
Lúc này Oản Oản mới sực nhớ ra cô không hề biết tuổi của Mộ Khuynh, nhỡ đâu anh đã hơn bốn mươi hay thậm chí ngoài năm mươi thì sao?
"Mẹ đợi con một lát!"
Nguyệt Oản Oản ngắt máy rồi chạy đến chỗ Mộ Khuynh
"Sếp, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ Khuynh có chút ngạc nhiên nhưng chỉ sau vài giây liền bình thường trở lại
"Ba mươi sáu"
Nhận được câu trả lời, Oản Oản thở phào nhẹ nhõm. Chỉ hơn ba mươi chắc chắn không sao! Cô lại gọi điện cho mẹ của mình
"Anh ấy ba mươi sáu tuổi!"
Mẹ của Oản Oản suy nghĩ một lúc rồi gật đầu
"Dù có hơi lớn nhưng như vậy cũng được! Cậu ta đã trưởng thành sẽ không chấp nhặt đứa trẻ như con"
Nguyệt Oản Oản phồng má
"Sao mẹ lại nói con như vậy chứ?"
Bà nói thêm
"Vậy khi nào tổ chức hôn lễ?"
Nguyệt Oản Oản nhìn Mộ Khuynh, anh dùng ngón tay để trả lời
"Dạ ngày mười tháng này"
Mẹ của Oản Oản bất ngờ
"Nhanh vậy à? Ngày mười....không phải là ngày kia sao?Sao con không nói cho mẹ biết sớm?"
Nguyệt Oản Oản gượng cười, cô cũng chỉ vừa mới biết cách đây vài giây thôi mà, sao bây giờ lại bị mẹ trách rồi? Thật là oan uổng.
Oản Oản ngắt máy, dùng ánh mắt đầy oán giận nhìn Mộ Khuynh
"Vì anh mà em bị mẹ trách kìa!"
Mộ Khuynh nắm tay cô
"Anh sẽ đền bù cho em!"
Chớp mắt thì ngày ấy cũng đã đến. Nguyệt Oản Oản đang được chuyên gia makeup làm tóc và trang điểm. Hôm nay trạng thái của cô rất tốt, chắc chắn sẽ là một cô dâu xinh đẹp rạng ngời!
Sau khi trang điểm xong có người mang váy cưới đến cho cô. Chiếc váy này là do Mộ Khuynh đặt biệt nhờ người thiết kế rồi may riêng.
Chiếc áo cưới dài tay vô cùng kín đáo màu trắng tinh mơ được đính hơn chín ngàn chín trăm viên kim cương loại vừa và nhỏ vô cùng lấp lánh và quý phái. Đến cả chủ nhân của nó là Oản Oản cũng phải loé mắt
"Cái này...."
Tiểu Vy từ ngoài bước vào, bình thản nói
"Đối với sếp Mộ thì chiếc váy cưới này là rẻ lắm rồi đó!"
Nguyệt Oản Oản nhìn Tiểu Vy. Tiểu Vy đi đến nắm tay Oản Oản
"Đi, mình giúp cậu thay váy cưới!"
Lễ đường
Bên trong lễ đường không khí vô cùng ấm áp và trang trọng. Những khách mời ở đây đa phần là đối tác của Kim Hoán nhưng có một điều đáng tiếc chính là ngươi nhà của Mộ Khuynh ngoại trừ bà nội thì không một ai đến cả.
Mộ Khuynh lúc này đã ở trong lễ đường hồi hộp chờ đợi cô dâu của mình. Khi cánh cửa được mở ra, Nguyệt Oản Oản trong bộ váy cưới trắng với nụ cười ngọt ngào đang dần dần tiến đến bên anh, ánh mắt cả hai đều ánh lên niềm hạnh phúc!
"Mẹ giao Oản Oản lại cho con, chăm sóc con bé thật tốt!"
Mẹ của Oản Oản xúc động đưa tay con gái cho Mộ Khuynh, từ giờ con gái của bà sẽ không còn là của riêng bà nữa. Bà không muốn khóc ở đây cho nên sau khi đưa Oản Oản đến bên Mộ Khuynh thì bà liền bước xuống bên dưới.
Bà nội của Mộ Khuynh nhìn bà, mỉm cười dịu dàng
"Con bé sẽ hạnh phúc mà!"
Hoá ra bà nội của Mộ Khuynh chính là bà lão mà bốn năm trước Oản Oản đã giúp tìm chiếc kẹp tóc. Đây có được xem là một duyên phận không?
Giờ lành đã đến, mọi ánh nhìn đều chú ý vào cặp đôi ấy
Mọi nghi thức đã được tiến hành, bây giờ là bước trao nhẫn. Khi Mộ Khuynh vừa đeo nhẫn vào tay của Oản Oản thì có một cô gái từ bên ngoài xông vào
"Anh không thể kết hôn với cô ta!"
Cả hôn trường đều quay lại nhìn cô gái đó
"A Khuynh, mẹ của anh không đồng ý hôn sự này! Anh mau hủy bỏ hôn lễ đi!"
Mộ Khuynh kéo Oản Oản lại ôm vào lòng, đưa mắt nhìn Lý Tinh. Dường như hiểu ra điều gì, Lý Tinh cùng Vỹ Khiếu đi thẳng đến chỗ cô gái đó.
"Lưu Ly, đừng càn quấy nữa, cô mau rời khỏi đây"
Lưu Ly tức giận hét vào mặt Lý Tinh
"Không đi! Tại sao tôi phải đi chứ?"
Cô ta chỉ tay vào Oản Oản
"Chính con nhỏ đó mới là người phải đi"
Nguyệt Oản Oản nhìn Mộ Khuynh
"Cô ấy là ai?"
Mộ Khuynh chưa kịp trả lời, Lưu Ly liền nhảy vào
"Tôi là con dâu danh chính ngôn thuận mà nhà họ Mộ chấp nhận!"
Nguyệt Oản Oản sững sờ, tay chân run rẩy. Bất ngờ Tiểu Vy nhanh chóng đi đến đánh vào mặt Lưu Ly một cái rõ đau
"Mày biến khỏi đây ngay lập tức!"
Lưu Ly vừa uất ức vừa tức giận nhìn Tiểu Vy,cô ta định đánh lại thì bị Lý Tinh đẩy ngã xuống đất
"Không được phép động vào em ấy!"
Hôn lễ gần như náo loạn. Oản Oản thì bất động, còn Lưu Ly cứ khăng khăng mình mới là con dâu nhà họ Mộ. Không nhịn được nữa, bà nội của Mộ Khuynh bước ra dõng dạc tuyên bố với mọi người
"Xin lỗi các vị vì sự hỗn loạn này. Tôi dùng danh dự của mình để cam đoan nhà họ Mộ chỉ có một cháu dâu duy nhất là Oản Oản. Còn Lưu Ly, cô ta chỉ là một đứa con nuôi mà mẹ Khuynh đã nhận nuôi từ nhỏ. Cô ta và Mộ Khuynh là anh em!"
"Bà nội...."
Lưu Ly uất ức bật khóc. Nhận thấy đã đến lúc, Mộ Khuynh ra hiệu cho Vỹ Khiếu kéo cô ta ra ngoài.