Vụt Mất

Chương 12: Cùng đại boss đi chơi




Mộ Khuynh lái xe đưa cô đi đến bờ sông gần đó. Anh dừng xe, tháo dây an toàn rồi xuống xe. Nguyệt Oản Oản cũng hiểu chuyện mà xuống theo. Trước mặt Oản Oản lúc này là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn, phải nói là so beautiful! Còn gì tuyệt vời hơn ngắm ánh hoàng hôn phản chiếu trên bề mặt dòng nước trong veo chứ. Được nhìn ngắm cảnh đẹp này khiến mọi sự mệt mỏi trong người Oản Oản tan đi mất.

Mộ Khuynh nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Oản Oản thì tỏ ra hài lòng

"Cô cảm thấy thế nào?"

"Rất tuyệt!"

Cả hai im lặng ngắm hoàng hôn một lúc lâu. Nguyệt Oản Oản thỉnh thoảng lại lén nhìn Mộ Khuynh. Dưới sắc đỏ của ánh hoàng hôn, những đường nét sắc sảo trên gương mặt của Mộ Khuynh càng thêm nổi bật. Dáng vẻ say mê ngắm hoàng hôn này của anh đúng là ngọc thụ lâm phong, chẳng trách có nhiều cô gái thích anh đến như vậy. Nguyệt Oản Oản bất giác cất lên câu hỏi

"Sếp, sao anh lại đưa tôi đi ngắm hoàng hôn?"

Như bị hỏi trúng tim đen, Mộ Khuynh có chút ngập ngừng

"À thì...tôi thấy cô dạo này căng thẳng quá nên muốn giúp cô thư giãn"

"Sao anh lại muốn giúp tôi thư giãn?"

"Vì khi cô thư giãn thì nấu ăn sẽ ngon hơn"

Nguyệt Oản Oản mỉm cười, "nói dối như vậy mà cũng nói được, khả năng nói dối của anh tệ quá sếp à!" Oản Oản thầm nghĩ.

Kì thực, việc một ông chủ quan tâm nhân viên đã lạ lắm rồi đằng này còn giúp nhân viên thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng thì còn lạ hơn gấp ngàn lần. Mộ Khuynh cũng rất bận rộn, chẳng thể nào mà chỉ vì một bữa ăn mà hao tâm tổn sức như vậy. Nhưng nếu anh ấy không muốn nói thật thì đành vậy, cô cũng không thể ép anh nói ra được.

Khi trời sập tối, hoàng hôn đã không còn

"Đi, tôi đưa cô đến một nơi nữa"

Khu vui chơi

Nguyệt Oản Oản hứng thú nhìn khắp xung quanh. Từ khi lên thành phố đến giờ cô chưa từng đến công viên giải trí, hoá ra nó lại thú vị như vậy à?

Nguyệt Oản Oản trông cứ như con nít lần đầu được đến khu vui chơi, cô kéo tay áo của Mộ Khuynh, tay chỉ về hướng đu quay ngựa

"Sếp, tôi chơi cái đó được không?"



Mộ Khuynh nhìn cô ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng, mỉm cười

"Tất nhiên là được!"

Nguyệt Oản Oản vô tư chạy đến chơi trò đu quay ngựa, trông cô rất giống một đứa trẻ. Nhìn những nụ cười vô tư của Oản Oản, dường như những muộn phiền trong lòng Mộ Khuynh cũng tan biến. Anh đặt tay lên trán

"Mình bị làm sao vậy nè?"

Phải! Từ lúc gặp Oản Oản, à không! Phải là từ lúc bắt gặp ánh mắt long lanh đó, Mộ Khuynh như biến thành một con người khác. Trước kia anh là một con người cứng nhắc và lạnh lùng, làm chuyện gì cũng đòi hỏi đúng quy tắc nhưng bây giờ anh đã dễ chịu hơn rất nhiều. Đây là sức mạnh gì vậy chứ?

Nguyệt Oản Oản ngồi trên ngựa gỗ vẫy tay kêu Mộ Khuynh

"Sếp, trò này vui lắm, anh cũng qua đây chơi đi"

Mộ Khuynh cười bất lực. Nếu anh ngồi lên con ngựa gỗ đó thì người ta sẽ nghĩ gì đây? Nguyệt Oản Oản thì không nói vì trông cô chẳng khác nào con nít, nhưng anh thì đã quá già dặn rồi, khó coi lắm.

Thấy Mộ Khuynh cứ đứng ngơ ra đó, Nguyệt Oản Oản đành chạy lại kéo tay anh đi

"Nếu sếp không muốn chơi trò đó vậy chúng ta chơi trò khác đi!"

"Trò gì?"

"Tàu lượng siêu tốc!"

Mộ Khuynh hoảng hốt nhìn Oản Oản, anh chưa kịp nói gì thì đã bị cô kéo đi đến chỗ bán vé chơi tàu lượn siêu tốc

"Cho tôi hai vé"

Mộ Khuynh đưa tay định ngăn Oản Oản nhưng không kịp. Mua vé xong cô kéo Mộ Khuynh ngồi lên tàu lượn. Cả hai nhanh chóng cài dây an toàn.

Nguyệt Oản Oản hít thở sâu, tay nắm chặt dây an toàn quay qua nhìn Mộ Khuynh

"Sếp đã chơi trò này chưa?"

Mộ Khuynh sắc mặt không tốt chút nào, cô nhìn thấy rõ trên trán anh đổ cả mồ hôi hột



"Anh không khoẻ hả sếp?"

Không hiểu sao nhưng nhìn Mộ Khuynh như vậy Nguyệt Oản Oản có chút lo lắng

"Tôi không sao!"

Mộ Khuynh vừa dứt lời, tàu lượn đã chuẩn bị chạy.

Trái ngược với sự háo hức của Nguyệt Oản Oản, Mộ Khuynh có vẻ như không thích trò này cho lắm, anh nhắm mắt lại, tay nắm chặt dây an toàn, chặt đến nỗi gân tay đều nổi lên hết.

"A!!!!!!!!"

Lúc này ngoài tiếng gió, tiếng tàu lượn thì chỉ có tiếng hét và tiếng cười của những hành khách có mặt trên chuyến tàu lượn này. Mặc dù âm thanh hỗn loạn nhưng Nguyệt Oản Oản vẫn nhận ra Mộ Khuynh ở bên cạnh không có động thái gì, cô mở mắt quay sang nhìn anh. "Sếp đang sợ sao?" Oản Oản thầm nghĩ. Là cô không tốt, cô không tìm hiểu rõ mà đã lôi Mộ Khuynh chơi trò này, nhìn anh sợ đến như vậy, không còn chút dáng vẻ uy nghiêm nào của chủ tịch tập đoàn Kim Hoán nữa.

Nguyệt Oản Oản đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của Mộ Khuynh, Mộ Khuynh ngạc nhiên mở mắt nhìn cô

"Sếp đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ sếp!"

Nguyệt Oản Oản nói với giọng điệu vô cùng tự tin. Mộ Khuynh khẽ cười, "một cô nhóc nhỏ bé như em mà muốn bảo vệ tôi à?". Nhưng thật sự là sau khi Mộ Khuynh nắm tay Oản Oản thì anh cảm thấy đỡ sợ hơn nhiều. Thật kỳ diệu.

Cuối cùng con tàu cũng đến điểm dừng chân, Nguyệt Oản Oản cẩn thận dìu Mộ Khuynh bước xuống

"Sếp vẫn ổn chứ?"

Mộ Khuynh lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay, nhanh chóng lau đi những vết mồ hôi còn đọng trên mặt

"Không sao!"

Nhận thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Mộ Khuynh có lẽ cũng đã mệt nên Nguyệt Oản Oản đã đề nghị đi về.

Mộ Khuynh đưa Nguyệt Oản Oản về đến chung cư của cô, anh không rời đi ngay mà nhìn cô đến khi khuất bóng mới chịu lái xe đi về.

Khi dừng đèn đỏ, Mộ Khuynh nhìn chăm chăm vào bàn tay của mình, bất giác bật cười

"Nguyệt Oản Oản, em đúng là khiến tôi rất bất ngờ!"