Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Chương 235: 235: Chương 236




Tống Thu đôi mắt nhịn không được lại trợn to mấy phần.
“Anh đoán Bắc Quyền Triệu Sơn có thể càn quét tất cả các quyền quán ở Thiền Thành, đại khái bởi hắn cũng là kiểu người tương tự như người sáng lập Tinh Anh quyền quán kia.”
Sở Trần vừa đi vừa nói, hai người liền đã tới mai hoa thung,Sở Trần quay đầu lại nhìn Tống Thu, “Bộ pháp chính là cổ Võ cơ sở, anh rể sẽ truyền thụ cho cậu một bộ pháp, nó tên là
Kỳ Lân Bộ.”
Không đợi Tống Thu lấy lại tinh thần, Sở Trần thân thể liền nhảy lên một cái, thân thể như Kỳ Lân, bộ pháp nhanh như gió, bên trên mai hoa thung, thân ảnh biến ảo khó lường.
Tống Thungây ngốc trước cảnh tượng này.
Sở Trần tốc độ không nhanh, thế nhưng mà khi hắn bước ra thần bí từng bước, cho người ta cảm giác chỉ cần Sở Trần muốn, ngẫu nhiên có thể chạm tới bất cứ đoạn nào trên mai hoa thung.
Tống Thu sững sờ trong giây lát.
Cảm giác như một thế giới mới đã được mở ra.
Thân là con cháu của Viêm Hoàng, lại được sinh ra ỞThiền Thành, nơi võ thuật thịnh hành, Tống Thu không xa lạ với cái gọi là Cổ võ.
Chỉ có điều, ngày hôm nay nó đã được định nghĩa lại.
Cậu luôn cảm thấy cái gọi là cổ võ không khác biệt lắm với thập tam quyền mà cậu học được ở Tinh Anh quyền quán.
Nhưng tràng cảnh trước mặt đã làm choTống Thu biết, đây rõ ràng là khác nhau như ngày với đêm.
Thậm chí, Tống Thu liền phát hiện ra, Sở Trần tại buổi lễ đoạt thanh trước đó, đều không có thi triển ra chân chínhbộ pháp cổ Võ.
Tống Thukích động đến mức không kìm được cảm xúc.
Như thể Sở Trần đang ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng đẩy ra một cánh cửa mới.
Đây là thế giới của cổ võ.
Sở Trần chưa kịp nhận ra điều đỏ thì đã từ trên mai hoa thung đi xuống rồi, “Tiểu Thu, cậunhìn rõ ràng chưa?”
Tống Thu bỗng nhiên giật mình một cái, lấy lại tinh thần, sắc mặt ngơ ngác, “Không có.”
Sở Trần lắc đầu, “Dùng tâm đề nhìn, anh rể lúc trước chỉ nhìn một lần liền học được Kỳ Lân bộ pháp. Nói đến cũng thật trùng hợp, Kỳ Lân bộ pháp cùng thập tam quyền của cậugiống nhau một điểm, đều có mười ba thức.”
Sở Trần lại nhảy lên, liền đã đứng ờ trên mai hoa thung, “Những cái này đều không phải là bộ pháp phổ thông bình thường, mỗi một động tác, mỗi một cước đều có thề đánh hạ đối phương. Trước tiên cậu hãy nhìn thức đầu tiên.”
Tống Thukhông có dời mắt, vô cùng tập trung.
Cậu vẫn luôn rất tự tin vào khả năng học hỏi của mình, khi học được thập tam quyền ở Tinh Anh quyền quán, cậu đã được mọi người trong Tinh Anh quyền quán khen ngợi hết lời, còn nói rằng
Tống Thu là người có tài năng thiên phú nhất trong đồng lứa.
Trong số những thanh niên của Tinh Anh quyền quán, thực lực của Tống Thu quả thực là tốt nhất.
Tuy nhiên, trên mai hoa thung, giọng nói của Sở Trần liên tục vang lên.
“Sai rồi, đồ ngốc.”
“Không phải như vậy, đồ ngốc.”
“A, cậu quả thật là ngu ngốc.”
Tống Thu bị mắng xối xả, nhưng vẻ mặt của cậu càng ngày càng hưng phấn.
Khi dạo bước trên mai hoa thung để tìm hiểu rõ hơn, cậu càng cảm nhận được sự bí ẩn của bộ pháp Cổ võ này.
Chẳng mấy chốc bầu trời đã tối sầm lại.
Sở Trần mồ hôi nhễ nhại ngồi ở trên phiến đá trước mai hoa thung, nhìn chằm chằm Tống Thu, “Mau luyện tập đi.”
Sở Trần rốt cuộc hiểu được vì
sao tôn chủ của cả chín mạchđều muốn nhận hắn làm đệ tử, hắn học quá là nhanh, những thứ mà hắn học, hầu như chỉ cần luyện một lần, dạng này đồ đệ ai mà không thích.
Một cái bộ pháp Kỳ Lân đơn giản, lại còn muốn mình biểu diễn trọn vẹn năm lần, Tống Thu mới miễn cưỡng ghi nhớ.
“Quá vụng về.”
Sở Trần thở dài lắc đầu.