Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Chương 226




Nghe điện thoại, Tống Nhan có thể cảm nhận được sự tức giận của Hoàng Dương, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Hoàng Dương lại chịu nhượng bộ.

Hiện tại Sờ Trần còn nghênh ngang tiến vào nhà họ Hoàng.

Tống Nhancó chút lo lắng rằng khi vừa tiến vào nhà họ Hoàng sẽ nhanh chóng bị vây đánh.

Hai người bước lên bậc đá.

Có nhân viên bảo vệ túc trực ở lối vào của nhà họ Hoàng.

Bảo vệ từ xa đã nhận thấy có người bước tới, nhưng chỉ là dưới bóng đêm mờ mịt nên không nhìn rõ.

Khi hai người đến gần… “Sở Trần!”

Bảo vệ trong phút chốc như nhũn ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run rẩy hét lên.

Sở Trần lạitới đây! Nhân viên bảo vệ này chính là người đã chứng kiến Sở Trần ở trong biệt thự nhà họ Hoàng một đường đánh ra.

Ngay cả Võ Đường của Hắc Diệu

Đường cũng không thể ngăn cản hắn.

Sự xuất hiện của Sờ Trần khiến nhân viên bảo vệ này cảm thấy như có quỷ tới cửa, toàn thân run rẩy, sắc mặt đột nhiên biến sắc.

Nhìn thấy cảnh này, Tống Nhan không khỏi sững sờ.

Cô liếc nhìn Sở Trần.

Tên ngốc này đến tột cùng đã làm cái gì tại nhà họ Hoàng mà để cho an ninh nhà họ Hoàng nhìn thấy hắn mà như gặp quỷ.

Sở Trần cười nhẹ, “Làm phiền thông báo một tiếng, Sờ Trần tới thăm Hoàng lão gia.”

Nhân viên bảo vệ lấy lại tinh thần, phát hiện áo phía sau đã ướt đẫm, vội vàng gật đầu, sau đó lấy máy bộ đàm ra, quay lưng lại, nhỏ giọng nói vài câu.

“Sở tiên sinh, mời vào.”

Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc-Chương 226

Trong lòng Tống Nhan có chút hồi hộp, Sở Trần nắm tay Tống Nhan một đường tiến về phía trước.

Tống Nhan nhanh chóng phát hiện những vệ sĩnhà họ Hoàng này có vẻ còn căng thẳng hơn cô, Sở Trần tiến lên một bước, bọn họ theo phản xạ đều lùi lại.

Tống Nhan cảm thấy không thể

tin được.

Đây là nhà họ Hoàng.

Vệ sĩ nhà họ Hoàng nhìn thấy Sở Trần, có cảm giác như đang nhìn thấy một con hổ.

Có thể tường tượng được rằng ngày hôm đóSỞ Trần đã làm náo động nhà họ Hoàng gây ra động tĩnh lớn như thế nào.

Sở Trầnrất nhanh liền gặp lại mấy người quen cũ.

Hoàng Dương và Hoàng Ngọc.

Hoàng Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Trần với ánh mắt đầy căm hận.

Hắn hận không thể bămSỞ Trần thành trăm thây vạn mảnh.