Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Chương 131: Chương 131




về phần Hắc Vu Nhất phái sau lưng Tống Khánh Hạc, Sờ Trần cũng không thèm để ý tới.

Cửu Huyền Môn, vốn là thiên hạ đệ nhất môn phái, Hắc Vu Nhất phái thì tính là gì.

Tống Nhan nhìn Sờ Trần, trong sâu thẳm nội tâm cô trào dâng một cảm giác an toàn.

Nếu không có Sờ Trần, nhà họ

Tống, e rằng không thể vượt qua kiếp nạn này.

Tống Nhan chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của Vạn Độc Môn.

Vừa rồi, hình ảnh Sở Trầnvỗ bàn tung các tách trà để chặn lại kim bạc một cách thần kỳ, nó đang hiện lên trong đầu Tống Nhan.

Công phu của Sở Trần có vẻ hơi khác so với công phu mà cô ấy thường thấy trong các võ quán.

Sở Trần trông tiêu sái phiêu dật, nhưng mà uy lực của nó là thứ cô

chưa từng thấy trước đây.



Ngay cả Sư phụ Hoàng Thế Hùng cũng không thể đánh bại anh ta.

Điều này có nghĩa là, với thực lực của Sở Trần, không mấy người trong toàn bộ Thiền Thành có thể so sánh với hắn.

Buổi trưa, lễ khai mạc của Kim Than Thành kết thúc.

Gia đình nhà họ Tống đã trở về.

Tại thời điểm đó, Sở Trần và Tống Nhan cũng đi ngang qua.

Anh mắt mọi người đều rơi vào Sờ Trần, nhất thời không giấu được sự phức tạp.

Không ai trong số họ nghĩ rằng đứa con rể ngu ngốc mà bọn họ đã chế giễu suốt 5 năm trời, ngày hôm nay đã cho mọi người một bài học.

Vừa nghĩ đến việc bản thân từng giễu võ giương oai trước mặt Sở Trần, bọn họ đều cảm thấy gương mặt nóng bừng bừng.

“Anh rể.”

Ngược lại làTống Thu vui vẻ gọi

Anh mắt mọi người đều rơi vào Sở Trần, nhất thời không giấu được sự phức tạp.



Không ai trong số họ nghĩ rằng đứa con rể ngu ngốc mà bọn họ đã chế giễu suốt 5 năm trời, ngày hôm nay đã cho mọi người một bài học.

Vừa nghĩ đến việc bản thân từng giễu võ giương oai trước mặt Sở Trần, bọn họ đều cảm thấy gương mặt nóng bừng bừng.

“Anh rề.”

Ngược lại làTống Thu vui vẻ gọi

một tiếng anh rể rất sảng khoái, trực tiếp bước tới đứng ở bên cạnh Sở Trần.

Ngay từ khi Sở Trần đưa cậu giành chức vô địch, Tống Thu đã biến thành íanboỵ của Sở Trần.

Sở Trần mỉm cười nhìn về phía cửa lớn.

Tống Mục Dương cùng bốn người con trai lức này bước vội vàng, thân hình chật vật, vẻ mặt khó xử tới cực điểm.

Ánh mắt của bọn họ đầu tiên là nhìn về phía Sở Trần, cưỡng chế

mà đè nén hận ý trong lòng.