Vượt Thời Gian Để Yêu

Chương 3: Người nhà anh




Ôi! Oan gia ngõ hẹp làm sao, cô lại gặp hắn lần thứ hai, cái người đàn ông đáng ghét, không biết ga lăng, tử tế với phụ nữ. Cái con người vô duyên ấy lại đi nói từ "ăn mày" với một người con gái giờ một lần nữa đang đứng trước mặt cô. Bà Phương đứng dậy, đi đến bên cạnh chàng trai ấy, vỗ vai hắn:

- Đây là đứa cháu cả của ta, Cao Vĩ Thành, cháu thấy có đẹp trai không nào?

Khi Mạnh Châu chỉ biết cười gượng với bà và đưa ánh mắt chán ghét với Vĩ Thành thì đột nhiên anh ta lên tiếng:

- Sao bà lại rước cái người ăn mày về đây làm gì?

Nghe thấy thế, cô đứng phắt dậy, vẻ hậm hực đi đến trước mặt anh ta, dõng dạc tuôn từng chữ:

- Này, tôi nói cho anh biết nhé, tôi không phải ăn mày.

- Vậy cô là ai? – Anh ta hỏi bật lại.

Mạnh Châu bỗng ngơ ra. Bây giờ chả lẽ lại nói cô vừa mất ngủm thì được người thần bí nào đó đưa đến đây. Hơ, may ra có đứa con nít ba tuổi còn tin chứ đây lại là một người trưởng thành, một người tuổi xế chiều thì sao mà tin được.

- Sao nào, chắc không đến nỗi là một người tai tiếng phải sống ẩn dật đâu nhỉ? - Anh ta nói tiếp với vẻ thúc giục.

Nhìn cái mặt ghét chưa kìa, thôi thì có gì nói đấy vậy.

- Tôi là Giang Mạnh Châu, năm nay hai mươi tư tuổi, bố tên Giang Lục Đông, mẹ là Cẩm Y Hoa, là giám đốc trong một công ty thời trang.

- Công ty nào?

- Mới từ chức rồi.. nên anh cũng chả cần biết công ty nào đâu.

Bà Phương chỉ bình thản nói:

- Chả cần biết cô bé này là ai nhưng có người chịu giúp tâm nguyện của ta thành thực là được.

Nói rồi, bà ấy đi thu dọn vài món đồ cho vào cái túi nhỏ của mình. "Đưa bà đến nơi bị mọi người xa lánh" – Bà nói. "Giúp ta đưa cô bé đến đó sau khi đã làm cho con bé chỉn chu hơn. Mà cháu hãy quên quá khứ đi, nó chỉ làm cháu thêm mệt mỏi mà thôi." Ra đến bên xe bà lại nói tiếp.

Sau khi xe đưa bà rời đi, lại có một chiếc xe khác lại đến. Cao Vĩ Thành bước lên xe còn Mạnh Châu cứ đứng trên hè như một người dưng qua đường. Thấy thế, Vĩ Thành nói:

- Lên mau đi còn đứng đó làm gì?

- À, ừm.

Xe đi qua bao phố xá, bao con đường, bao ngôi nhà trọc trời rồi dừng lại trước một cửa hàng quần áo to gấp năm lần cái quán nhỏ của bà Phương. Vĩ Thành bảo Mạnh Châu xuống xe, đi vào trong đấy trước.

- Này, vào đây làm gì thế?

- Cô mặc thế không thấy tự xấu hổ à, người khác nhìn vào lại tưởng tôi đối xử thậm tệ với cô.

- Nhưng tôi không có tiền..

- Tôi trả.

Ái chà, không ngờ anh ta chịu mua đồ cho mình cơ đấy, thôi mặc kệ, cho thì nhận. "Cảm ơn nha" – Nói xong cô vui vẻ nhảy chân sáo đi chọn đồ. Đồ ở đây đẹp quá, nhìn chung chẳng khác gì một bức tranh nghệ thuật có giá trị cao vậy. Cô chọn một chiếc áo sơ mi khăn quàng cùng quần vải dài ống suông cho hoạt động dễ dàng. Bên cạnh đó, cô còn chọn vài thứ đồ nữa để thay đổi. Và cả đôi giày, Thành cũng kêu cô phải đổi dù cho đôi đó còn rất mới, chắc do chẳng vừa mắt hắn. Trong khi đang thử giày trong một cửa hàng giày dép xa hoa, với giọng điệu lạnh lùng, Cao Vĩ Thành nói:

- Cô đừng tưởng được bà "bao bọc" thì sẽ không sao, tôi vẫn chẳng thể tin một người xa lạ như cô thế nên cũng đừng gây phiền phức cho tôi và cũng đừng làm mấy cái trò ngu ngốc như những kẻ trước đây.

- Tôi tự biết lựa chọn và tôi sẽ không chọn làm những điều ngu ngốc như anh đã nói đâu.

Nói xong, Mạnh Châu lại tiếp tục ngắm ngiá đôi giày phù hợp với mình và tất nhiên chốt nhiều đôi khác nữa. Xong xuôi, Thành đưa cô đến nơi bị mọi người xa lánh mà bà lão nói. Thả cô ở đó xong hắn cũng phóng đi luôn. Nơi này có một ngôi nhà bé nhỏ, xinh xinh với những cây tầm xuân bám đầy quanh bốn bức tường bên ngoài. Trông thật thơ mộng, bình yên biết bao! Đẩy cửa bước vào trong, cô thấy bốn ông bà lão, trong đó có cả bà Phương, cô cúi đầu lễ phép chào.

- Bà lão này, già rồi nên nhìn sai người à?

- Sai thế nào được. – Bà Phương vui vẻ đáp, kéo tay Mạnh Châu ngồi xuống ghế và nói sơ qua về cô.

Chà, cuộc nói chuyện của những cụ ông, cụ bà khá lâu đấy. Tóm lại, họ là những người biết rõ tầm quan trọng của cây xanh dù ở bất cứ thời gian nào và họ muốn như trước đây, muốn cây cối tràn ngập khắp mọi nơi. Mạnh Châu sau khi nhận được sự chấp nhận từ phía các ông bà còn lại thì được giao một nhiệm vụ: Trong hai tháng phải làm cho năm hộ cây xanh trong thành phố này đồng ý cho cây "bước" vào trong nhà họ.

Cô cùng bà trở về nhà. Cô hiểu vì sao nơi đó bị xa lánh – có cây. Đến nơi rồi, nhà của bà Phương, cũng là nhà của cháu bà ấy, thật cao cấp, đẹp đến nỗi không thể diễn tả bằng lời. Mọi thứ đều được thiết kế từ những kĩ thuật hiện đại. Vào trong nhà, Mạnh Châu được tiếp đón bằng những con rô-bốt, chúng cái gì cũng biết làm ngoại trừ có cảm xúc. Bà Phương dẫn Mạnh Châu đến một căn phòng trên tầng hai – căn phòng trước đây thường để trống. Căn phòng ấy thật trống trải, tẻ nhạt với một chiếc giường đơn, một cái tủ đựng quần áo và một chiếc bàn làm việc bên cạnh cửa sổ. Dường như muốn thay đổi diện mạo căn phòng, Mạnh Châu ngỏ ý muốn mượn vài chậu cây vào trong phòng để đỡ trống trải. Tất nhiên là bà Phương đống ý cho cô luôn hai cây. Đi vào trong phòng, xếp những bộ quần áo mới mua vào trong tủ rồi nằm lên giường. Trông vậy mà giường này êm quá, lại còn thơm nhẹ nhàng, nó khiến cô dần chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình. Cô tự hỏi, mình đã sống lại rồi, nên vui hay buồn nhỉ? Bố mẹ giò chẳng biết đã ăn cơm chưa? À mà không, như Thành đã nói, năm nay đã là ba nghìn linh ba rồi, thời gian đã đi qua họ rất lâu rồi, tìm cũng chẳng thấy nữa. Vậy là cô chỉ còn một mình thôi, không người thân thích. Dòng suy nghĩ của cô đột ngột dừng lại, nhường chỗ cho một khoảng trống. Đột nhiên, cô nghĩ thế lại là hay. Mấy khi được sống hai lần, phải sống thật trọn vẹn mới được.

Nghĩ rồi, cô bật dậy, ưỡn vai, tâm trạng trở nên rạng rỡ, vui tươi hẳn. Bỗng có tiếng cửa mở, chắc là người giao hàng đến nên Mạnh Châu chạy xuống. Nhưng vừa mới bước xuống nấc thang cuối cùng, một cái gì đó lướt nhẹ qua da mặt cô, chỗ ấy dần trở nên ấm nóng. Khi đư tay lên chạm vào đó, cô thấy hoảng hốt và sợ hãi biết bao – một màu đỏ tươi. Đảo mắt nhìn quanh, giật mình vì nhìn thấy ai đó đứng trong góc phòng, cô ngã người về đằng sau, ngồi đơ trên bậc cầu thang. Một chàng thanh niên chẫm rãi đi đến trước mặt cô, trên tay là một khẩu súng.

- Bỏ xuống ngay! – Chợt tiếng bà Phương cất lên.

- Ơ, bà? – Chàng trai ấy ngạc nhiên.

Khi ba người cũng ngồi xuống, Mạnh Châu mới hiểu mọi chuyện. Bà nói đây là đứa cháu thứ hai của bà, tên là Cao Lãng, bà có nhờ nó mang cây đến cho cô. Còn chàng thanh niên ấy giải thích rằng tưởng có kẻ gian tinh vi đột nhập nên mới làm theo bản năng và chân thành xin lỗi vì đã làm Mạnh Châu hoảng sợ. Cô mỉm cười tỏ ý không sao. Nói chuyện thêm một lúc mới biết, Cao Lãng kém cô hai tuổi, trẻ đến thế sao. Còn anh trai nó thì đã hai mươi tám rồi. Lại có tiếng chuông cửa, ai đó đến, tiếng của một người con gái vang lên qua cái máy như bộ đàm đính trên tường:

- Có ai ở nhà không?

Cao Lãng cho mở cửa. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, cao ráo, dáng người chuẩn chỉnh như một nàng hậu, từng đường nét trên gương mặt đều thanh tú. Nhưng gương mặt rạng rỡ của cô ấy bỗng đanh lại khi nhìn thấy Mạnh Châu. "Cô là ai?" Mạnh Châu giới thiệu bản thân cho cô ấy nghe nhưng lại tiếp tục nhận được câu hỏi: "Ai cho cô vào đây?"

- Em cho đấy. - Cao Lãng xen vào.

- Túi trà của bà đâu rồi nhỉ?

Câu nói ấy của bà Phương khiến người kia chú ý và chào lại: "Cháu lại đến chơi đây, chắc bà nhớ cháu lắm nhỉ?"

Trái lại với vẻ mừng rỡ ấy bà Phương lại thờ ơ: "Đãng trí rồi, không nhớ."

- Cháu An Tố Tố đây mà, là bạn thân của anh Thành nhà bà ấy.

Ánh mắt của Tố Tố đang vui vẻ nhìn bà lại trở nên sắc lạnh khi nhìn thấy hai chậu cây. Dường như hiểu được ý nghĩa qua cái nhìn ấy, Cao Lãng nói: "Hai cái cây ấy của chị Châu mà từ giờ chị ấy sống ở đây rồi nên hai thứ đó cũng được ở đây, chị đừng có nhìn kiểu thế."

Sau câu nói đó, gương mặt An Tố Tố bỗng tức giận, quay sang thấy bà Phương không nói gì thế là lại quay sang nhìn Mạnh Châu một cách hậm hực. Chả biết nghĩ thế nào, cô ả thông báo: "Tối nay cháu sẽ ăn cơm ở đây."

Cùng lúc đó, ở trong một tòa nhà, có hai người đàn ông đang nói chuyện, một trong hai là Cao Vĩ Thành. Người còn lại lên tiếng: "Tôi đã tra kĩ rồi, cái cô Mạnh Châu gì đó chả có gì khả nghi cả, bố mẹ, công việc đều đúng nhưng có một điều khiến tôi chẳng thể tin nổi."

- Sao? - Thành đáp lại.

- Thì dù dáng vẻ là hai tư tuổi nhưng hơn một nghìn chín trăm năm trước cô ta cũng hai tư tuổi.