Hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau trên không trung, lại dời tầm mắt như không có việc gì.
Loại trùng hợp này rất vi diệu, điều kiện tiên quyết để đạt được là ngầm hiểu và ăn ý.
Hà Du Huyên còn ngây ngốc đứng lặng ở bên cạnh, Lâm Vị Quang lặng lẽ chạm vào cô ấy, khiến cô ấy hoàn hồn.
Cùng lúc đó, ông cụ Hà cũng lên tiếng chào hai người: "Đứng ở cửa làm gì? Lại đây."
Hà Du Huyên lúc này mới phản ứng lại, cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng, đi lên phía trước cùng với Lâm Vị Quang, ngượng ngùng nói: "Ông nội, cháu không quấy rầy mọi người chứ?"
"Nếu cháu còn không tới, ông sẽ cho người bắt cháu tới." Ông cụ Hà tức giận quét mắt nhìn cô ấy, "Ông nội mừng thọ còn canh giờ mới tới, có ra gì không hả?"
Hà Du Huyên biết ông ấy không phải thật sự tức giận, chẳng qua là ngoài miệng dạy dỗ hai ba câu mà thôi, cười hì hì dính lấy ông cụ làm nũng vài câu là dễ dàng cho qua việc này.
"Nhưng mà, ngược lại hai cháu là tới rất đúng lúc." ông cụ Hà nói xong, chuyển hướng sang Lâm Vị Quang, "Lúc trước ở sảnh chính không tiện bàn việc công, tổng giám đốc Lâm sẽ không chê ta chiếm dụng thời gian chứ?"
Lâm Vị Quang nhướng mày, ước chừng đoán ra mình đã đến lúc tốt, cười đáp: "Lời này nghe có vẻ xa lạ quá, cháu còn chưa uống rượu với ông mà."
Ông cụ Hà chính là thích cô bé này thoải mái sảng khoái như vậy, giơ tay ý bảo hai người các cô ngồi xuống, vừa dùng cơm vừa trò chuyện.
Hà Du Huyên đương nhiên ngồi cạnh ông cụ Hà, Lâm Vị Quang làm bạn, theo lý nên ngồi cạnh cô ấy, nhưng nếu như vậy thì cũng sẽ ngồi cạnh Trình Tĩnh Sâm.
Cũng không phải không muốn, chỉ là trong lòng có chút không được tự nhiên.
- - Dù sao hai người bọn họ ai diễn vai của người nấy, không ai quen biết ai, sợ cái gì?
Nghĩ như vậy, Lâm Vị Quang thoải mái hơn rất nhiều, ung dung ngồi vào bàn.
"Đúng rồi, A Huyên." Những người khác ở đây đều là người quen, ông cụ Hà giới thiệu với cháu gái mình, "Người này là ngài Trình, cháu hẳn là lần đầu tiên gặp."
Lúc vào cửa, Hà Du Huyên liền mơ hồ đoán ra thân phận của người đàn ông này, bây giờ phỏng đoán đã được chứng thực, cô ấy lễ phép chào hỏi: "Chào ngài Trình."
Trình Tĩnh Sâm mỉm cười, có vẻ vô cùng dịu dàng, cảm giác xa cách không giảm mà còn tăng, gật đầu: "Xin chào."
Đây là loại cảm giác áp bức mà chỉ có người ở trên cao mới có, bạn ở trong ánh mắt anh, nhưng lại không ở trong đáy mắt anh, Hà Du Huyên không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, nhích lại gần Lâm Vị Quang hơn một chút.
Lâm Vị Quang nhìn cô ấy một cái, lại nhìn Trình Tĩnh Sâm một cái.
Xem ra cho dù qua bao lâu, ông già này vẫn luôn có bản lĩnh có thể làm cho người trẻ tuổi cảm thấy sợ hãi.
Cũng chỉ có cô từ lúc đầu đến bây giờ, chưa từng đối đãi anh như người lớn.
Thức ăn chế biến tinh xảo rõ ràng vừa mới được mang lên bàn, gần như còn đang bốc hơi nóng, ông cụ Hà động đũa trước, bữa tiệc lúc này mới tính là chính thức bắt đầu.
Lâm Vị Quang vô cùng hiểu chuyện mà rót đầy rượu cho mình, kính trước một ly với những người lớn tuổi ở đây, sau đó mới gắp một miếng thức ăn nhỏ lót bụng, tránh cho cồn làm tổn thương dạ dày.
Trong bữa tiệc, ông cụ Hà quả nhiên nói đến mảnh đất trước đó không lâu ông đã giành được ở thành phố này, bởi vì diện tích rộng, lại bao gồm khu thắng cảnh có thể khai thác, nên dự định phát triển mấy mảng lớn, xây dựng thành một khu du lịch tổng hợp.
Mà dự định ban đầu, chính là chia làm khu thắng cảnh, khu giải trí, khu ăn uống, khu dừng chân vân vân, mà những chi tiết nhỏ trong từng mảng còn phải bàn bạc thêm, hiện giờ hạng mục này còn đang ở trong giai đoạn đấu thầu.
Đến nước này, nếu Lâm Vị Quang còn nghe không hiểu, vậy đã thì uổng phí kinh nghiệm lăn lộn trong giới kinh doanh hai năm nay.
"Tôi cũng nói rõ." Ông cụ Hà cũng không phải người thích quanh co lòng vòng, huống chi ở đây đều là người quen, dứt khoát nói, "Đây là miếng bánh ngọt lớn, muốn nuốt một mình chỉ sợ chống đỡ không nổi, lúc trước giành mảnh đất này, tôi cũng có tính toán sơ qua, nhưng dù sao hạng mục quá lớn, muốn bảo đảm các mảng thuận lợi đưa vào hoạt động, phải đem một phần lợi ích chia ra ngoài.
"Ông đây là muốn một câu quyết định tất cả mà." Người nọ ngồi đối diện Lâm Vị Quang thở dài, "Mức độ đầu tư này cũng quá lớn, không dễ dàng tiến hành, tách mấy mảng ra chỉ sợ hạng mục quá rời rạc, sức khống chế không đủ, không đạt được hiệu quả."
Lâm Vị Quang vốn cảm thấy lời nói này có lý, nhưng trong đầu chợt lóe lên, cô đang muốn mở miệng, Trình Tĩnh Sâm bên cạnh đã thờ ơ lên tiếng: "Vậy trên cơ sở có sẵn mà nâng cao giá trị của hạng mục."
Mấy người nhìn về phía anh, tựa như đang chờ anh đưa ra lời giải thích cặn kẽ.
Lâm Vị Quang lại hiểu được suy nghĩ của hai người ở phương diện nào đó không bàn mà trùng khớp, thấy anh dường như cũng không có ý muốn giải thích, liền dẫn đầu nói: "Miếng đất này cuối cùng cũng được xây dựng, sẽ nhằm vào các khách du lịch ở các tầng lớp khác nhau. Có rất nhiều khu vực để có thể xây dựng theo nhiều chủ đề khác nhau, cộng thêm các kiến trúc khái niệm mới làm cột mốc, lại thêm các tập đoàn tiến vào thành lập trụ sở tăng thêm lực ảnh hưởng, chỉ cần tận dụng lợi thế này thì có rất nhiều thứ có thể làm."
Tuy tuổi tác Lâm Vị Quang không lớn lắm, lại có tài năng bẩm sinh ở phương diện kinh doanh này, ý tưởng mới mẻ hơn nữa vô cùng có dã tâm, tuy rằng không thể gọi là cực kỳ chững chạc, nhưng lại có kế hoạch phương án cơ bản.
Mọi người vây quanh hạng mục này tiến hành thảo luận một phen, triển khai thuận lợi, kết thúc cũng thuận lợi. Mà Hà Du Huyên là người ngoài ngành, nghe không hiểu những điều bọn họ nói, toàn bộ quá trình chỉ biết ăn cơm chơi điện thoại di động làm nền, tự do thoải mái.
Cô ấy vốn đã không muốn đi ra ngoài ứng phó những mối quan hệ giả tạo kia, hôm nay ở trong phòng cũng không hề cảm thấy mất tự nhiên, ngược lại vô cùng thoải mái.
Phương án cuối cùng cơ bản đã quyết định, Lâm Vị Quang ung dung giành được một chân hợp tác, phụ trách quần thể khách sạn của khu thắng cảnh, Trình Tĩnh Sâm thì giành được nhiều hơn, nhận thầu mảng giải trí và kiến trúc tiêu biểu của khu thắng cảnh.
Thì ra hôm nay đều là đến để bàn chuyện làm ăn.
Trong lòng Lâm Vị Quang xúc động, sau khi buổi tiệc kết thúc, cô nói lời tạm biệt ông cụ Hà, hứa sẽ ở lại thành phố A một thời gian, đợi hợp đồng chính thức được quyết định mới trở về Mạn Thành.
Khách khứa trong bữa tiệc rất đông, lúc Lâm Vị Quang rời đi, bất giác quay đầu lại nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô bèn dời tầm mắt.
Không thể gọi là tiếc nuối, dù sao bọn họ từ lúc gặp mặt vào buổi chiều, trên cơ bản không hề có tương tác, sắm vai người xa lạ với nhau.
Tuy nói đều là nhà đầu tư hạng mục, nhưng cũng không phải người phụ trách, nghĩ đến sau này bọn họ có lẽ cũng không có qua lại gì.
Chử Văn đã chờ cô ở cửa từ lâu, nghe cô nhắc tới chuyện hợp tác đàm phán thành công, ngược lại có chút kinh ngạc, dù sao anh ta cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, ai biết thật sự thành công.
Thời gian đã không còn sớm, lúc hai người đến khách sạn, đã là hơn mười một giờ đêm.
Trong bữa tiệc Lâm Vị Quang chỉ chuyên chú vào công việc, cũng không uống nhiều rượu, nên cũng chỉ hơi say, nhưng Chử Văn không yên lòng, đưa cô đến cửa phòng.
"Anh xem tôi còn chưa đỏ mặt, có vẻ gì là giống uống say đâu." Lâm Vị Quang chê anh ta quá quan tâm, bất mãn nói, "Tôi đã lớn rồi, có thể xảy ra chuyện gì?"
Chử Văn- người thậm chí còn lớn hơn cô một tuổi: "..."
"Mau nghỉ ngơi đi." Anh ta lười nhấn mạnh việc cô chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, dù sao đối phương cũng không muốn nghe, "Vậy tôi về trước đây."
Lâm Vị Quang phất phất tay, thuận miệng nói một câu ngủ ngon, thấy Chử Văn đi về phía thang máy, cô cũng quẹt thẻ vào phòng.
Trong phòng chưa bật đèn, cô đột nhiên bước vào bóng tối, ánh mắt không thể thích ứng, dừng lại một lát.
Đang muốn mò mẫm vào vách tường, Lâm Vị Quang bỗng nhiên phát hiện điều khác thường.
- -Không đúng, trong phòng không chỉ có mình cô.
Ý thức được điều này, Lâm Vị Quang nhất thời trở nên cảnh giác.
Nhưng mà ngay sau đó, cô lại phát hiện luồng hơi thở không thuộc về mình trong không khí kia lại vô cùng quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng trộn lẫn chút rượu, trùng hợp với chỗ sâu trong trí nhớ.
Cô ngơ ngẩn, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị người ta đột nhiên nắm chặt, đối phương dùng sức không nói lời nào mà kéo cô qua.
Trong bóng tối, các giác quan đều được phóng đại nhiều lần.
Trong cái chớp mắt kế tiếp, một nụ hôn cực kỳ mạnh mẽ rơi trên đôi môi cô.