Biên tập: Min
Ngay khoảnh khắc nghe được câu trả lời của Trình Tĩnh Sâm, đầu óc Lâm Vị Quang nổ tung lên.
Cô cứng đờ, mau chóng lục tìm trong ký ức những lời bậy bạ mà mình đã nói với Chu Vô Ngu.
Đa dạng, kẹo mừng, thuê phòng... gần quan được hưởng lộc?
Càng nhớ nhiều càng thấy khủng bố, Lâm Vị Quang nghĩ đến lúc ấy mấy bọn cô đang cãi nhau, lại bị chính đương sự cách đó không xa nghe thấy, không khỏi xù da đầu.
Đây không phải là lúc kiểm tra điểm mấu chốt, mà là nhảy phím trên mấu chốt của cô mới đúng.
Riêng Trình Tĩnh Sâm lại rất bình tĩnh, thong thả tự nhiên nhìn sắc mặt như đèn cù của cô, không hề có ý định giảm bớt sự xấu hổ.
"Đụ!"
Lâm Vị Quang thật sự không nhịn được, buộc miệng thốt tiếng chửi thề, nhiệt độ từ mặt cháy lên đến mang tai, "Không phải là chú đã nghe hết toàn bộ đấy chứ?!"
Đoạn, cô thẹn quá hóa giận ném cái gối ôm qua, trố mắt trừng anh: "30 rồi còn không biết xấu hổ đi nghe lén con nít nói chuyện!"
Hành động này của cô nom chẳng khác gì đang làm nũng, Trình Tĩnh Sâm lấy một tay chặn gối lại, rũ mắt như cười như không nhìn cô: "30 rồi mà còn được nhóc con như cháu biên đạo cho diễn đấy."
Tên này còn nói nữa!
Lâm Vị Quang đang trong cơn giận, thật sự rất muốn mắng anh thúi tha vô liêm sỉ, tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, trợn mắt với anh.
Trình Tĩnh Sâm thong thả ung dung, đầu mày khẽ nhếch, lấy vai diễn trưởng bối ra trêu chọc con nít vừa đúng chỗ ngứa, đoan chính song vẫn rất đểu cán.
Lâm Vị Quang không có cách nào khác, có nói cũng không lại anh, hầm hừ nửa buổi, dứt khoát nói hết những lời trong lòng: "Lão già thối!"
Trình Tĩnh Sâm cũng lười sửa lại cái thái độ coi trời bằng vung không biết lớn nhỏ này của cô, quả thật, ngồi ở địa vị cao quá lâu cũng đã mất đi cái gọi là đạo đức quan, dù sao cũng là cô nhóc 18, không nên cứ mãi xem cô là con nít được.
Nếu đối phương đã không xem anh là cha chú, thì anh cũng không nhất thiết phải sử dụng cách thức đối xử với con cháu để áp đặt lên người cô.
Nghĩ thế, ý cười của Trình Tĩnh Sâm cũng nhạt đi, ném gối ôm sang một bên, đưa mắt quan sát cô một cách vô cảm.
"Ba câu không thiếu một câu nào nói tôi già." Anh nhàn nhã lên tiếng, "Sao lúc dùng tôi không thấy cháu ghét bỏ."
Cách nói này rất khó để người ta không khỏi liên tưởng sâu xa. Lâm Vị Quang đã chuẩn bị sẵn khí thế ngút trời giằng co với anh, vừa nghe thế liền ngây ra.
Một hồi sau, khí thế kiêu ngạo vừa nãy nháy mặt xìu xuống một nửa, nhắc đến chuyện diễn kịch vừa nãy, cô không tự chủ lại nhớ về nụ hôn mất khống chế kia.
Tuy rằng kết quả chưa thành, nhưng hành động ma xui quỷ khiến vẫn làm cô chột dạ không thôi.
Sau cùng không biết người này có phát hiện ra tâm tư trong nháy mắt kia của cô hay không, có điều lúc này nhìn thì hẳn là không rồi.
Cô cười nhạt một tiếng, quyết định không suy nghĩ về vấn đề khiến bản thân mất tự nhiên này nữa, vờ như không có chuyện gì ngồi về lại chỗ, "Tôi ghét gì đâu chứ, tôi còn đang tiếc vì không chọc cho Chu Vô Ngu tức phát khóc đây này. Chú không thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của cô ta sao, tôi thấy còn đau nữa là."
Trình Tĩnh Sâm nhìn dáng vẻ quái dị của cô, hết cách, "Nói chuyện đàng hoàng."
Lâm Vị Quang không còn kẹp dao giấu kiếm nữa.
Cô lầm bầm, ôm gối về lại, cúi đầu chơi đùa với nó, đầu mày đuôi mắt đều lộ ra sự ấm ức.
Toàn thân đều diễn.
Trình Tĩnh Sâm thấy cô như thế cũng không còn cách nào khác, biết rõ là diễn nhưng vẫn nuông theo ý cô, hỏi: "Được rồi, chẳng nhẽ còn muốn tôi dỗ cháu?"
Nghe thế, Lâm Vị Quang bĩu môi, lẩm bẩm: "Vậy chú cũng có biết dỗ đâu..."
Có phải là cô không biết mồm miệng anh đâu, bình thường chỉ cần hai câu là có thể chọc cho mình sôi máu, thật sự cô không muốn chịu sự tra tấn này đâu.
Tuy rằng là tranh luận, nhưng từ miệng của cô lại có thêm chút cô đơn, Trình Tĩnh Sâm đoan trang nhìn cô một hồi lâu, gần như là bật cười một tiếng thật khẽ khàng.
Anh luôn rất giỏi trong việc ăn nói, nếu có thể sơ lược thì chắc chắn sẽ không nói nửa câu vô nghĩa, dỗ dành với anh mà nói quả thật là lần đầu tiên.
Nhưng cảm xúc của nhóc con lại lồ lộ trên mặt, Trình Tĩnh Sâm đương nhiên biết cô muốn nghe điều gì nhất.
"Tôi cứ thích người không nói lý lẽ còn hay làm ầm ĩ, tính tình mà ngoan ngoãn một chút thôi là tôi cũng thấy nhàm chán rồi." Anh nói, "Như vậy đã vui chưa?"
Tuy rằng mấy lời này như ngầm ám chỉ cô là người vô lý lại hay làm ầm ĩ, nhưng Lâm Vị Quang rất không có tiền đồ mà bỏ qua hết.
Ngoài mặt không thể hiện ra, cô làm bộ làm tịch thanh thanh cổ họng, "Cũng tạm đó."
Âm cuối còn du dương để lộ cảm xúc.
Trình Tĩnh Sâm bật cười, lắc đầu: "Con nít thế."
Tuy là Lâm Vị Quang còn bất mãn, nhưng không dám đáp lễ anh câu "lão già", thế là rộng lượng làm như không nghe thấy.
Cũng không còn sớm nữa, Trình Tĩnh Sâm thấy tâm trạng của cô có vẻ đã tốt hơn liền tống cổ cô về phòng ngủ, bảo cô ngoan ngoãn một chút.
Ngày mai không có tiết học ban ngày nên không cần đến trường, Lâm Vị Quang lại không quá buồn ngủ, vốn muốn làm phiền Trình Tĩnh Sâm một lát nữa, nhưng lại sợ anh lấy cái mác trưởng bối ra dạy dỗ, bèn thôi.
Trước khi về phòng, cô lại nhớ đến một chuyện, dừng lại ở khúc rẽ nhìn về hướng người đàn ông ấy.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Trình Tĩnh Sâm nghiêng đầu đối diện với cô, nheo mày lại dò hỏi.
Lâm Vị Quang há mồm không nói, rồi lại nhấp môi ra chiều có chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Hiếm khi anh lại kiên nhẫn như thế, thấy cô bé còn đang rối rắm, bèn nói: "Có chuyện gì thì cứ nói."
Do dự không phải là tính cách của Lâm Vị Quang, chừng vài giây sau, cô đưa mắt nhìn anh: "Rốt cuộc chú với Chu Vô Ngu là như thế nào?"
Trình Tĩnh Sâm không nghĩ cô chần chờ lâu như thế là vì để hỏi một câu không mấy quan trọng này, không khỏi suy tư quan sát cô.
"Tại sao lại hỏi chuyện này?" Anh không vội trả lời, mà đẩy ngược câu hỏi về lại cho cô.
Lâm Vị Quang đã mường tượng ra được đáp án của anh trong đầu, nhướng mày: "Trước đó lúc ở trên xe tôi đã hỏi chú cùng một vấn đề như thế, chú lại lảng tránh, vậy nghĩa là chú đã biết tình cảm của Chu Vô Ngu với chú rồi, nhưng chú không có thông báo gì cả."
"Tuy rằng hôm nay chú đã giúp tôi, nhưng tôi vẫn không biết chú đang nghĩ gì." Cô nghiêng đầu, đáy mắt chỉ đơn thuần là tò mò, "Là vì chú ghét hay không muốn đáp lại, hoặc có khi nào là đang thật sự suy nghĩ đến đấy chứ?"
Cô nói hết những phỏng đoán của mình ra, không phải là không xác định được, chỉ đơn giản là muốn một câu trả lời chắc chắn từ anh, tuy rằng đáp án là gì cũng không hề liên quan đến cô.
Nhưng Lâm Vị Quang lại bỏ qua nguyên do sâu xa trong đấy, cô chỉ biết cô cần làm minh bạch chuyện này, thế là hỏi.
Nhóc con phỏng đoán lung tung một hồi, sắc mặt nghiêm túc và chấp nhất, tựa như đáp án của câu hỏi này có ý nghĩa rất lớn với cô vậy.
Bản thân cô còn không phát hiện ra, Trình Tĩnh Sâm không tự giác được mà nhăn mày.
Loại chất vấn này chỉ có giữa các đôi tình nhân, đáy lòng anh nổi lên một chút khác thường, song thấy dáng vẻ nghiêm trang của cô nhóc, lại nghĩ bản thân quá đa nghi.
"Đều không phải." Anh nói, giọng điệu rất lạnh lùng, "Tôi chưa từng để ý đến."
Lâm Vị Quang sửng sốt, không ngờ đáp án lại là mấy chữ này.
Không phải chán ghét, không phải lảng tránh, càng không phải vô tâm, anh chỉ là không đặt chuyện này vào trong lòng mà thôi.
Đáp án này còn lạnh nhạt hơn những đáp án của cô rất nhiều, Lâm Vị Quang không khỏi nhớ về cảnh tượng lúc họ gặp nhau, người này lúc ấy cũng hờ hững như bây giờ, tựa như không một ai có thể lọt vào trong tầm mắt anh vậy.
Bấy giờ cô mới nhận ra, bản tánh của người trước mắt mình là thế, không ai ngoại lệ, chỉ có cô mới đem sự lễ phép và khách sáo của anh biến thành thân thiết mà thôi.
— Vậy với cô thì sao?
Có chăng cũng chỉ là ảo giác.
Lâm Vị Quang khẽ chậc một tiếng, độ cong nơi khóe môi cũng vơi đi, không hiểu sao lại không cười nổi nữa.
Cô thở dài: "Không hổ là Cậu Hai Trình mà, thật lạnh lùng."
Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, chỉ cười, ngữ điệu ôn hòa: "Nếu đã biết đáp án rồi thì đừng làm phiền tôi, về phòng cháu nghỉ ngơi đi."
Không hiểu sao Lâm Vị Quang lại rất ghét dáng vẻ này của anh, song vẫn không nói gì, nhún vai tỏ vẻ không nhiều lời nữa, quay đầu đi về phía phòng ngủ.
Vốn tưởng rằng biết được đáp án thì cô sẽ rất vui vẻ.
Nhưng kỳ quái là.
Không hề.
Ngày kế tiếp thức dậy, trời đã hơn 8 giờ sáng.
Lâm Vị Quang ngủ không ngon giấc, giấc mơ lộn xộn, không nhớ kỹ một điều gì, cô ngáp ngủ xoay người xuống giường, tiện tay kéo tấm rèm ra.
Không còn sự che đậy, ánh nắng tươi đẹp phủ kín phòng, mất một lúc để thích ứng, cô mới đi vào phòng vệ sinh rửa mặt và thay đồ.
Không cần xem cũng biết căn nhà lúc này chỉ còn mình cô. Trình Tĩnh Sâm rất bận, làm việc và nghỉ ngơi rất khoa học, mỗi sáng Chủ nhật cô ngủ nướng cả buổi sáng, tỉnh dậy luôn không có một ai khác.
Lâm Vị Quang mở khóa điện thoại, các app mạng xã hội có không ít tin nhắn chưa đọc, trong đó náo nhiệt nhất là nhóm lớp.
Cô nhấn vào xem, nhận ra hôm nay sẽ có thành tích thi tháng, nghe nói bảng xếp hạng toàn khối chưa được update, cả nhóm đều đang hỏi thăm.
Lâm Vị Quang lại có cái để bận tâm, chờ một lát rồi đăng nhập vào tài khoản của mình để xem thành tích và xếp hạng, cô rất coi trọng thành tích tháng lần này.
Mấy lần thi trước kết quả của cô chỉ ở mức trung bình, dẫu sao cô cũng đang phải bắt kịp tiến độ, nên đương nhiên sẽ có sự khác biệt với các bạn học cùng lớp bình thường, tuy rằng so với mấy bạn từ dưới lên vẫn tốt hơn rất nhiều, nhưng thành tích chỉ nằm ở mức trung bình khá thôi.
Lâm Vị Quang có yêu cầu rất cao với bản thân, chỉ cần có thể thì cô sẽ cưỡng ép bản thân phải đạt đến mức độ tuyệt đối, người khác bằng lòng ở mức "có thể" thì với cô phải là "tốt nhất".
Thi tháng là chuyện mấy hôm trước rồi, sau khi kiểm tra lại kết quả thì chắc hẳn sẽ không nằm ở mức tạm được đâu nhỉ.
Nghĩ thế, Lâm Vị Quang rời khỏi nhóm lớp, thì nhìn thấy có tin nhắn riêng của Trình Minh Dật, gửi vào tối hôm qua: 【 Cái đm! Nghe nói cậu đối đầu trực diện với Chu Vô Ngu?!】
Tin tức nhạy thế.
Lâm Vị Quang trả lời rất ngắn gọn: 【 Đúng, sao cậu biết được?】
khá bất ngờ, Trình Minh Dật trả lời cô sau vài giây: 【Tối hôm qua tớ không tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta, nhưng bạn tớ ở đấy, kể với tớ đó. 】
【Nên tớ mới phải hỏi cậu đây 】Trình Minh Dật nhắn tiếp, 【Rốt cuộc cậu đã làm gì, mà khiến cho bạn tớ nói trông cậu rất nũng nịu lại còn dễ bị bắt nạt nữa?? 】
Lâm Vị Quang nhìn hai từ hình dung mình xong cứ thấy khó chịu cả người, có điều chứng minh rằng cô diễn không hề tệ.
Nghĩ ngợi, đáp: 【Tớ và cô Chu cùng lên sàn diễn, ngôn từ không diễn tả được, phải nhìn mới hiểu 】
Trình Minh Dật: 【??? 】
Chuyện này càng nói càng phiền, Lâm Vị Quang lười nhắn tin giải thích, bèn hẹn gặp nhau ăn cơm trước giờ tự học tối, nói cho rõ ràng.
Ban ngày ăn không ngồi rồi, Lâm Vị Quang bèn lấy một đề thi ra giải, sau khi ngủ trưa thì ôm điện thoại chơi, mãi mới tiêu hao hết một buổi chiều.
Hẹn nhau tại tiệm ăn vặt trước cổng trường vào 6 giờ, lúc cô đến thì Trình Minh Dật đã gọi xong đồ ăn cả rồi.
Không thấy người nên ở đây nhất, cô dựng ván trượt sang một bên, hỏi: "Sở Nguyên đâu?"
Trình Minh Dật nhún vai, có vẻ đã quen lắm rồi, "Trước nay cậu ấy đều đến trễ, chờ là được."
Nói rồi, cậu mới bất giác sửng sốt, chuyển hướng: "Không đúng, sao cậu biết được cậu ấy muốn đến?"
Xàm thật, hai tên này như hình với bóng, có mù mới không nhìn ra.
Lâm Vị Quang chửi thầm, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tớ đoán."
Thật ra cô tò mò từ lâu cái mối quan hệ thanh mai trúc mã ngâu si này, vừa lúc một trong hai đương sự không ở đây, ra vẻ hỏi thảm: "Hai cậu rốt cuộc là có quan hệ gì thế?"
Trình Minh Dật thậm chí còn không thèm nghĩ đến, xua tay, "Quan hệ cha con kết nghĩa."
Lâm Vị Quang: "...."
Thôi, não tên này chưa thông.
Thấy Sở Nguyên phải một hồi nữa mới đến, Lâm Vị Quang lời ít ý nhiều kể lại cho Trình Minh Dật nghe về chuyện bữa tiệc tối hôm qua, thậm chí là cả chuyện đánh nhau lần trước cũng kể cho cậu.
Trình Minh Dật nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, không khỏi tặc lưỡi hai tiếng, chân thành cảm khái một loạt hành động này.
Mười phút sau Sở Nguyên mới đến, vừa đẩy cửa đi vào cũng đúng 6 giờ, chuẩn xác đến từng giây.
Cô ấy ba bước thành hai đi vội đến, ngoài miệng vẫn còn nhắc mãi: "Đói muốn chết, mau gọi đồ ăn đi, có cái gì cho tớ ăn không!"
Lâm Vị Quang còn chưa mở miệng, Trình Minh Dật đã khinh khỉnh nhìn sang: "Đến cuối còn xàm lắm thế."
"Kẹt xe mà." Sở Nguyên bất mãn lầm bầm, ngồi xuống bên cạnh Lâm Vị Quang.
Nhìn thấy gà rán mì ống trà sữa bày cả một bàn, cô ấy không khỏi ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Không phải chứ." Sở Nguyên chỉ cả bàn, "Tớ cũng đâu đói đến thế, ăn đồ chiên..."
"Ai nói là của cậu hết." Không chờ cô ấy nói xong, Trình Minh Dật đã gắp miếng gà vàng giòn rụm đi, "Gà này là một nửa của tớ và Lâm Vị Quang đấy."
Sở Nguyên ồ một tiếng, có chút tiếc nuối nhìn gà rán, đanh lấy lui làm tiến vùi đầu ăn đồ ăn vặt.
Còn Lâm Vị Quang thì khoanh tay, tận mắt nhìn Trình Minh Dật im lặng cẩn thận gỡ xương ra rồi lại đưa đến trước mặt Sở Nguyên.
Lâm Vị Quang: "...."
Thôi được rồi.
Nhìn hai cái đứa chẳng khác nào bạn già nhưng không hề nhận ra này, chút cảm xúc ngây ngô ươm mầm trong lòng, cô càng thấy vô vị, trong đầu đến tràn ngập những suy nghĩ mông lung.
Lâm Vị Quang thấy rất bất ổn.
Sự bất ổn này đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch từ tối hôm qua, mà khởi điểm là nụ hôn quỷ ám kia, là tiếng trái tim đập nhanh không ngừng được, và chút mất mát vô cùng vô lý kia.
Thân thể cô như là bị loại cảm xúc này khống chế.
Đây là loại cảm xúc xa lạ chưa từng có, không thích lắm, nhưng cũng không đến mức phản cảm.
Chỉ là cô không quen với cảm giác có một thứ gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Trong lúc Lâm Vị Quang đang nhìn chòng chọc đồ ăn đến ngây ngốc, Sở Nguyên nhận ra sự khác thường từ cô, nghi hoặc lay lay cánh tay cô: "Nghĩ gì mà nghiêm túc thế?"
Lực chú ý của Lâm Vị Quang bị kéo về, cô dừng một lát, vốn muốn thảo luận về chuyện này với họ, song lại nhớ đến hai cái tên đần này thậm chỉ còn chẳng thể hiểu được tình cảm của bản thân, thì nói gì đến của người khác.
Thôi, chắc cũng chỉ là kỳ dậy thì của thiếu nữ đi.
Dẫu gì cô cũng là một cô bé 18, suốt ngày thấy một người đàn ông vừa có sắc vừa có tiền, thì sinh ra cảm giác mập mờ cũng là chuyện thường tình.
Tự an ủi mình là thế, Lâm Vị Quang cũng bớt bất an hơn.
"Không có gì."
Cô lắc đầu, cố ý dời đề tài khỏi bản thân, rất biết cách phá vỡ bầu không khí: "Chỉ là nhớ đến, lát nữa thành tích thi tháng của chúng ta có rồi đúng chứ?"
Trình Minh Dật đang uống trà sữa, vừa nghe thế thì mém sặc chết, bắn một ánh mắt oán giận về phía cô.
Sở Nguyên cũng hết hứng ăn, buông nĩa, đơ mắt ra nói: "... Tớ không nên nhắc về vấn đề này."
Tuy là nói thế, nhưng hiện thực vẫn cần phải đối mặt.
Ba người cơm nước xong xuôi thì đi vào trong trường, còn 15 phút nữa là đến tiết tự học tối, cũng vừa vặn.
Chỉ là như lời của Lâm Vị Quang, thành tích tháng quả thật đã ra, bảng kết quả đều được phát đến từng chỗ ngồi, đặt ngay thẳng trên bàn.
Ứng Hoài quản lý rất nghiêm khắc, bài kiểm tra được ghi lại trong hồ sơ được đánh giá rất toàn diện, dữ liệu được đồng bộ hóa với nền tảng Drive, vậy nên mọi người có thể tích hợp được những câu hỏi từ lỗi sai của mình, và lấy nó làm trọng tâm để ôn tập.
Cô cầm tài liệu lên xem, chỉ lướt qua vài điểm thiếu soát rồi lật đến trang cuối cùng xem phần mà mình quan tâm nhất.
Rất bất ngờ, thứ hạng của cô vụt lên hơn 700 hạng, đúng là vui mừng khôn xiết.
"Trời đù má!" Sở Nguyên cũng thò đầu qua thấy, không đành lòng nhìn lại phiếu điểm của mình, "Sao cậu lại tiến bộ nhanh thế hả, kỳ thi khai giảng cậu cố tình thi kém đúng không?!"
"Cũng không đến mức ấy."
Lâm Vị Quang rất lười diễn vai khiêm tốn, dứt khoát thừa nhận những nỗ lực của mình: "Học thêm sau giờ lên lớp đấy, thành tích mà không tăng thì tớ nghỉ học luôn cho rồi."
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng 20 đề thi mà Trình Tĩnh Sâm bắt cô làm lần trước quả thật đã mang lại tác dụng không hề nhỏ.
Sở Nguyên nghe cô nói xong, lại nhớ đến bình thường cô cố gắng biết bao nhiêu, không khỏi đau lòng thở dài, "Cũng đúng, không thể so sánh với cậu được."
Lâm Vị Quang hài lòng cất phiếu điểm, tâm trạng tốt đẹp chuyển biến rất nhanh, định bụng dùng phiếu điểm này đi vòi thưởng của ai kia.
Theo thói quen với tay vào hộc bàn lấy sách, lại bất ngờ đụng trúng một món đồ hình trụ, hình như là túi giấy, cô hoang mang lấy ra, là ly trà sữa.
Vẫn còn ấm, bên trên có dán một tờ giấy tính tiền, thời
gian bán sớm hơn vài phút cô đến trường.
Nếu mà cô đến sớm hơn một chút nữa thì có khi đã chạm mặt đối phương rồi cũng nên.
Lâm Vị Quang sửng sốt, quay đầu sang nhìn Sở Nguyên, thấy cô ấy cũng một mặt nghi vấn.
"Không phải chứ bé Vị," Sở Nguyên chế nhạo, đùa giỡn, "Cậu trai nào lén đưa cậu đó?"
"Làm gì có ai đưa mà không để lại thông tin gì."
Lâm Vị Quang xua tay, cũng chẳng để trong lòng, lấy trà sữa trong túi giấy ra, "Nếu là nam sinh nào đó tặng thật, thì tốt xấu gì cũng nên có thư..."
Vừa nói, trong túi giấy rớt ra một thứ gì đấy.
Nhìn kỹ, là một bìa thư.
".... Thư tình."
Lâm Vị Quang mới nói hết cả câu.