Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 22




Editor: ÓcCá

Ôn Huyền nhíu mày nhìn sang, từ nơi này nhìn qua cửa sân mở rộng, không biết nhìn thấy cái gì mà cả người cô lập tức ngẩn ra.

Khi người bên ngoài tiến đến càng lúc càng gần, đầu ngón tay của Ôn Huyền còn cầm điếu thuốc, khóe mắt hơi co rúm.

Người phía ngoài đang đi tới chính là... có lẽ con trai của Dì.

Ôn Huyền hơi nheo mắt, đứng từ xa nhìn chằm chằm đứa bé mập mạp hoạt bát rắn chắc đang đi đến ——

Chậc chậc.

Khóe môi cô cong lên, buồn cười nhịn không được nâng trán.

Xem ra vừa rồi cô thật không hẳn đã nói sai, con trai Tây Tạng lớn lên không chỉ to lớn mạnh mẽ, xương cốt còn vô cùng rắn chắc.

Chỉ là vấn đề ngồi hay không ngồi.

Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi.

Lục Kiêu từ bên trong đi ra.

Hôm nay là Chủ nhật, anh bận rộn cả một tuần rốt cục cũng được rãnh rỗi.

Bất quá đối với anh mà nói, chẳng phân biệt Chủ nhật hay không Chủ nhật, một khi có việc xảy ra anh sẽ chạy đi ngay lập tức.

Anh nhìn thấy Ôn Huyền đang hút thuốc, lông mày nhíu lại, nhưng không nói gì, ngay sau đó đi về hướng bên cạnh phòng bếp.

Ôn Huyền theo khóe mắt tựa như nhận thấy được bóng dáng của anh, cô chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm.

? ?

Anh ta đi đâu vậy?

Ôn Huyền nghĩ đến mình còn muốn nói với anh chuyện rời đi, do dự một chút, cô cũng đi theo tới.

Địa phương sát bên vách tường đằng sau phòng ăn có một bếp lò bằng sắt tự chế, cửa lò rất lớn.

Ôn Huyền nghĩ, nếu mùa đông dùng cái này để sưởi ấm, nướng đồ ăn, ngọn lửa bùng to nhất định rất thích thú.

Cô vừa nghĩ như vậy, thì thấy Lục Kiêu lấy bao tay, dụng cụ rèn khí để ở một bên, chuẩn bị tiếp tục công việc.

"Cái này, cái này là do anh làm!?"

Ôn Huyền kinh ngạc hỏi.

Người đàn ông tiện tay cởi bỏ áo ngoài vắt lên kệ bên cạch.

Trên người chỉ mặc một cái T-shirt đen, tay áo tùy ý vén lên, lộ ra cánh tay màu đồng mạnh mẽ thon dài.

Cánh tay vô cùng rắn chắc dẻo dai, Ôn Huyền nhìn thấy khi anh cầm dụng cụ rèn khí, trên cánh tay hơi hơi hiện ra chút gân xanh.

Ôn Huyền nhìn cánh tay màu đồng mạnh mẽ, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mảnh khảnh trắng nõn.

Bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, giữa cổ họng trượt lên xuống.

Màu sắc hết sức trái ngược, cứng rắn dẻo dai và mảnh khảnh yếu ớt, sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ ——

Lục Kiêu lấy ra hộp thuốc lá, tùy ý rút ra một điếu ngậm vào miệng, thoáng liếc nhìn cô, khi mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút không rõ ràng: "... Thế nào? Không được?"

Vừa nói anh vừa đưa tay chuẩn bị lấy bật lửa.

Nhưng sờ vào trong túi, tựa như là không có.

Anh đảo mắt, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Ôn Huyền.

Ôn Huyền đang nhìn anh, rồi lại nhìn xuống lò sắt dưới chân anh, gượng cười: "Được, làm sao không được."

Đúng vậy, đàn ông bọn họ ở đây khác biệt với thành phố lớn phồn hoa.

Trong thành phố đồ vật gì cũng có sẵn, mà ở chỗ bọn họ đồ vật gì đại đa số thời điểm đều cần tự tay mình làm.

Điều này cũng khiến tay nghề của anh trở nên siêu cường, cái gì cũng biết làm.

Lục Kiêu, thật đúng là rất tài giỏi.

Ôn Huyền đang cúi đầu thưởng thức bếp lò sắt, bỗng nhiên liền phát giác được anh đi tới.

Cô ngước mắt, lập tức hơi sững sờ.

Trên môi cô vẫn ngậm điếu thuốc, đầu thuốc lá dài nhỏ lấp lóe ánh lửa, ánh sáng đỏ chớp tắt.

Mà anh lại đột nhiên cúi người, cúi đầu, tiến tới.

Ôn Huyền: "..."

Cô sững sờ nhìn khuôn mặt anh đột nhiên gần trong gang tấc, cả người cứng đờ.

Trong nháy mắt đầu vang lên ong ong, tựa như TV đen trắng cũ kỹ lóe ra bông tuyết.

Hàng lông mi dài cong vuốt đen nhánh của Lục Kiêu cụp xuống.

Ánh mắt hờ hững rơi vào chỗ đầu thuốc lá của hai người giao nhau.

Anh ngậm điếu thuốc kia trong miệng, cứ như vậy thông qua điếu thuốc thon dài của cô, châm lửa.