Vượt Rào - Kỷ Kinh

Chương 58




Về vấn đề tặng hoa, Khâu Mộng Trường chủ động gọi cho Lương Đồng bảo anh kiềm chế một chút, đừng gửi nữa.

“Anh sắp thành tiên hoa rồi đấy.” Khâu Mộng Trường bảo, “Giờ nhà anh thành căn cứ của chàng tiên hoa.”

Lương Đồng bị chọc cười.

“Cục cưng đừng tặng nữa, anh không biết chăm, cũng không có thời gian xử lý chúng, mấy ngày là héo hết.”

“Héo thì bỏ.” Lương Đồng đang ngồi trong phòng chờ thương gia tại sân bay, tay nâng tách cà phê nhấp một ngụm, bảo: “Đừng lúc nào cũng gọi em như thế.”

Khâu Mộng Trường cười cười: “Anh gọi em thế nào cơ?”

Lương Đồng mặt mũi vô cảm đáp: “Cục cưng.”

Giọng anh không to cũng chẳng nhỏ khiến cậu trợ lý bên cạnh liếc nhìn sang với biểu cảm đầy sợ hãi.

Khâu Mộng Trường đáp lại như thể câu “Cục cưng.” kia là Lương Đồng đang gọi anh chứ chẳng phải đang trả lời câu hỏi anh đưa ra.

Lương Đồng cầm tách cà phê bật cười khe khẽ.

“Không quen à?” Khâu Mộng Trường hỏi.

“Kì lắm.” Lương Đồng đáp.

“Kì cũng chịu thôi.” Khâu Mộng Trường nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại bộc lộ đôi phần cứng rắn, “Có câu “Kìm lòng chẳng đặng”. Sau này em còn ở bên anh mấy cái mười năm nữa, làm quen dần dần được không?”

Khâu Mộng Trường rất biết cách nói năng mềm mỏng, anh ấy hiểu rõ cách dùng phương pháp nhẹ nhàng dụ dỗ Lương Đồng thỏa hiệp. Lương Đồng trúng chiêu hết lần này đến lần khác, huống chi anh đúng là cũng không có cách nào thật sự không cho Khâu Mộng Trường gọi mình như vậy.

Anh cảm thấy kì là bởi anh cảm nhận được một loại cảm xúc khác ngoài sự ngượng ngùng do cách gọi đó mang lại, vừa thấy ngượng vừa thấy thinh thích không biết giải thích sao. Nói trắng ra là anh thích nghe Khâu Mộng Trường gọi anh như vậy nhưng trong lòng lại không cam chịu chấp nhận sự thật này.

Có lẽ do đối tượng là Khâu Mộng Trường, là người anh thích nên dù cách gọi sến súa đến mấy, chỉ cần là từ miệng Khâu Mộng Trường phát ra đều có thể khiến anh vui vẻ.

Lương Đồng bỏ qua vấn đề “cục cưng”, hỏi: “Mấy cái mười năm là bao nhiêu năm?”

“Nửa đời sau của anh.” Khâu Mộng Trường trả lời.

Lương Đồng vốn muốn ăn tối cùng Khâu Mộng Trường vào ngày anh về nhưng Khâu Mộng Trường phải trực, anh cũng có một bữa tiệc tối cần tham gia, cả hai đều không có thời gian.

Lương Đồng có một trợ lý trang phục riêng, bình thường đồ anh mặc trong những dịp trang trọng đều sẽ có người chuẩn bị trước. Sau khi anh xuống máy bay liền trực tiếp tới trung tâm thương mại chọn quần áo.

Trong phòng thay đồ, Ashley đứng bên cạnh chờ, trợ lý trang phục giúp Lương Đồng chỉnh lại cổ áo. Lương Đồng nhìn Ashley trong gương, dặn dò: “Từ mai không cần đặt hoa nữa.”

Ashley gật đầu đáp: “Vâng.”

Đây là bữa tiệc kỉ niệm Đám cưới Vàng* được tổ chức bởi một người bạn cũ của ông nội Lương Đồng – một người từng là một nhân vật có tiếng trong ngành, hôm nay đã giao hết công việc kinh doanh của gia đình cho con trai, cùng vợ tận hưởng tuổi già an nhàn.

*Kỉ niệm 50 năm ngày cưới, tương tự có Đám cưới Đồng (8 năm), Đám cưới bạc (25 năm), Đám cưới Kim cương (60 năm).

Để kỉ niệm ngày đặc biệt này, ngày đánh dấu dấu mốc hai vợ chồng già đã nắm tay nhau đi qua năm mươi năm cuộc đời với một cuộc hôn nhân mỹ mãn, bữa tiệc được tổ chức vô cùng long trọng, mời đến đông đảo những người có tiếng trong giới kinh doanh.

Lương Đồng chào hỏi những người lớn anh quen một hồi, ngẩng đầu lên thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là Tôn Thư Dẫn trong bộ váy dạ hội thanh lịch đang bước từ cửa lớn vào.

“Chú đi trước nhé, Tiểu Đồng.” Người đàn ông trước mặt nâng ly rượu, “Chú uống ly này, cháu cứ tự nhiên.”

Lương Đồng cười khẽ, cũng nâng ly uống, “Chú Trần đi thong thả.”

Phục vụ bê khay đi ngang qua, Lương Đồng đặt ly rượu không lên đó. Dù đi đâu cũng có người nâng ly chào hỏi Lương Đồng. Phần lớn người trong bữa tiệc lần này đều lớn tuổi hơn Lương Đồng, là các đối tác của ông nội khi ông còn tại thế, Lương Đồng chỉ đành duy trì gương mặt tươi cười chuyện phiếm cùng họ.

Lương Đồng mỉm cười nhìn ông cụ đi khỏi, chợt anh nghe một giọng nói truyền tới từ sau: “Sếp lớn Lương.”

Lương Đồng quay lại, Tôn Thư Dẫn đang cầm ly rượu mỉm cười với anh. Cô nâng ly lên, “Lâu rồi không gặp.”

Lương Đồng cụng ly với cô.

“Vừa vào đã thấy anh.” Tôn Thư Dẫn nhấp môi.

“Sao hôm nay lại là cô tới đây?” Lương Đồng khá tò mò. Tôn Thư Dẫn vào showbiz bao nhiêu năm nay rồi. Công ty nhà họ Tôn do ba cô quản lý. Chính bản thân cô đang là nhân vật của công chúng, theo lý mà nói sẽ không tùy tiện tham gia loại tiệc kiểu này.

“Ba tôi đi nước ngoài rồi, nhất thời không về ngay được nên đành phải để tôi tới.” Tôn Thư Dẫn bảo, “Bữa tiệc quan trọng thế này nhất định phải có một người đại diện chứ.”

Tôn Thư Dẫn cười cười: “May mà phóng viên và paparazzi không vào đây được”

“Dạo này thế nào rồi?” Tôn Thư Dẫn nhìn đầu anh, “Vết thương lành rồi nhỉ?”

Lương Đồng gật đầu.

“Anh cạo tóc ngắn ngầu phết đấy.” Tôn Thư Dẫn thật lòng bảo, “Trông rất man.”

Lương Đồng liếc cô một cái: “Tôi lúc trước nữ tính lắm à?”

Tôn Thư Dẫn cúi đầu cười: “Đừng xuyên tạc ý tôi, tôi đang khen anh đẹp trai đấy.” Cô nhìn kĩ Lương Đồng mấy giây, bảo: “Nói thế nào nhỉ, cảm giác rất ngon miệng.”

Trạng thái tinh thần của người bình thường và người có tình yêu có sự khác biệt đáng kể, bao gồm cả một số cảm giác sinh lý. Tôn Thư Dẫn cũng cảm nhận được sự thay đổi này trên người Lương Đồng.

Cái gọi là cảm giác sinh lý, nói trắng ra là hormone.

Trước đây Tôn Thư Dẫn nhìn Lương Đồng chẳng khác nào nhìn một cái bắp cải trắng, còn là một cái bắp cải trắng đông lạnh. Bây giờ cô nhìn Lương Đồng cứ có cảm giác anh có gì đó hơi hơi tình dục một chút.

“Bên cạnh có người rồi à?” Tôn Thư Dẫn hỏi thẳng. Cô nhớ lại anh bác sĩ lần trước gặp ở bệnh viện, lúc đó đã thấy không khí giữa anh giai đó và Lương Đồng có chỗ nào sai sai rồi, “Bác sĩ kia à?”

Lương Đồng ừ một tiếng.

“Chơi chơi? Hay là thật lòng?”

Lương Đồng cười lạnh một tiếng: “Tôi đã bao giờ chơi đùa với ai chưa?”

Lương Đồng nhấc một ly sâm banh trên bàn, đoạn bước tới một nơi vắng người. Tôn Thư Dẫn đi theo sau anh.

“Khó trách cảm giác cả người anh là lạ. Đúng là người có tình yêu nuôi dưỡng. Bảo sao hôm nay tôi cứ thấy anh dục dục sao á, cạo tóc ngắn trông gợi cảm đến lạ.” Từ gì hình dung được Tôn Thư Dẫn cũng nói hết, có cả lời mà Lương Đồng không hiểu.

Lương Đồng hơi nhíu mày: “Ngọc ngọc* gì…”

*Dục dục 欲欲 (dục trong tình dục, dục vọng) phát âm là [yù]. Ngọc ngọc 玉玉 (Ngọc trong viên ngọc) cũng phát âm là [yù].

Tôn Thư Dẫn không nhịn được cười: “Ý là cái trạng thái phát tán hormone ấy anh hiểu không?” Cô nhướng máy, “Sinh hoạt tình dục với bồ hài hòa gớm nhỉ.”

Tôn Thư Dẫn có một gương mặt dịu dàng và trí thức nhưng nội tâm lại là một nữ lưu manh. Công ty cũng xây dựng hình tượng cho gần giống với tính cách của chính cô. Fans của cô cũng thường hay gọi cô là “chồng.”

Lương Đồng bảo: “Nếu tôi ghi âm được mấy câu này của cô bán cho cánh truyền thông chắc cũng được không ít tiền đâu.”

Tôn Thư Dẫn uống non nửa ly rượu, mặt đã hơi đỏ. Cô cười bảo: “Anh đừng cản trở sự nghiệp diễn xuất của tôi, phá huỷ hình tượng tôi trong lòng fans là tôi trả thù đấy nhé.”

Tửu lượng của Tôn Thư Dẫn không tốt, uống rượu là choáng. Rượu cô uống là cocktail, nồng độ không cao, vị chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng nên trong lúc không để ý đã uống hơn nửa ly.

Lương Đồng nhìn ra cô có vẻ chếch choáng nên nhắc nhở: “Uống ít thôi.”

Mặt Tôn Thư Dẫn đỏ bừng, nhìn chằm chằm ly rượu lẩm bẩm: “Rượu này uống ngon đấy chứ.” Cô lắc đầu, đặt ly xuống, “Không uống nữa, lát về còn phải xem kịch bản.”

Lương Đồng gọi phục vụ lại: “Mang cho tôi một ly nước mật ong.”

“Vâng, anh đợi một chút ạ.”

“Lương Đồng, đợi tôi rảnh, tôi mời anh và bồ anh một bữa.” Tôn Thư Dẫn bảo, “Tôi phải xem xem anh ấy nhổ cái bắp cải trắng nhà anh kiểu gì.”

Lương Đồng nhướng mày.

“Mới uống nửa ly đầu óc đã hết tỉnh táo rồi à?”

Tôn Thư Dẫn thở dài: “Cải trắng cũng rơi vào tình yêu rồi, Lương Đồng, anh không còn là cái bắp cải đông lạnh nữa.”

Trò hề gì đây…

Phục vụ mang nước mật ong tới. Lương Đồng nhận lấy đưa cho Tôn Thư Dẫn, “Đừng cải trắng nữa, uống đi.”

Tôn Thư Dẫn nhận lấy uống một ngụm, “Lương Đồng, tôi hơi váng đầu.”

“Lát là ổn thôi.”

Tôn Thư Dẫn mơ màng ừ một tiếng: “May mà nói câu chúc mừng với chủ tịch Kim rồi.”

Tôn Thư Dẫn mặc một chiếc váy dài quét đất. Cô uống rượu nên đầu óc hơi choáng váng, bước đi không vững, lúc ra sảnh bữa tiệc vô tình dẫm vào tà váy mình, suýt té ngã.

“Soạt” một tiếng, bên dưới truyền tới tiếng vải vóc rách toạc.

Chất vải của chiếc váy này vừa nhẹ vừa mỏng, rách một cái là xé tới tận khuỷu chân. Váy bị xẻ tà, hơn nửa chân Tôn Thư Dẫn bị lộ ra ngoài.

Khách khứa ra khỏi đại sảnh vô thức quay đầu nhìn cô. Tôn Thư Dẫn nhấc vạt váy lên, có chút cáu kỉnh.

Lương Đồng cởi áo măng tô của mình cho cô, “Khoác đi.”

Tôn Thư Dẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Có người tới đón cô không?” Lương Đồng hỏi.

“Có.”

Trợ lý của Tôn Thư Dẫn đã đợi sẵn bên cạnh đài phun nước tại quảng trường được một lúc rồi, thấy Tôn Thư Dẫn, cô bước nhanh tới. Cô ngạc nhiên nhìn áo khoác trên người Tôn Thư Dẫn, lại nhìn sang Lương Đồng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Váy chị bị rách.” Tôn Thư Dẫn nói.

“Hả?”

Lương Đồng nói “Tôi đi trước” đoạn xoay người định đi. Tôn Thư Dẫn gọi anh lại: “Chưa lấy áo về này.”

“Tiểu Mộng, đưa chị mượn áo khoác của em một chút.”

“À được.” Trợ lý lập tức cởi áo măng tô của mình ra, “May mà váy này không phải váy mượn của nhãn hàng nào.”

Tôn Thư Dẫn cởi áo khoác của Lương Đồng ra, trả lại anh, chê bai: “Kể cả là váy mượn của nhãn hàng nào chị cũng có thể bồi thường đàng hoàng không thiếu đồng nào cho họ mà.”

Trợ lý cong mắt cười, gật đầu liên tục: “Ừ, đại gia lắm tiền.”

“Tôi đi nhé.” Tôn Thư Dẫn nói với Lương Đồng, “Chúc anh và bác sĩ trăm năm hạnh phúc.”

Lương Đồng cười không đáp.

Trợ lý đỡ Tôn Thư Dẫn đi về phía xe bảo mẫu, thì thầm hỏi: “Thư Thư, người đàn ông kia là ai đấy?”

“Bạn chị.”

“Ò, làm em sợ chết khiếp, em còn tưởng chị yêu đương.”

Tôn Thư Dẫn bóp mặt cô, “Chị yêu đương em sợ chết khiếp cái gì, chị không được yêu đương à?”

Trợ lý cười hề hề: “Em không sợ chết khiếp thì chị Lâm cũng sợ chết khiếp.”

Bước chân Tôn Thư Dẫn loạng choạng, ôm cổ trợ lý bảo: “Chị mà yêu đương chị nhất định là người đầu tiên công bố, A Lâm còn lâu mới quản được.”

“Chị uống bao nhiêu vậy?” Trợ lý vỗ vỗ lưng cô, “Lần sau đừng uống nữa, quay về chị Lâm lại mắng.” 

Khâu Mộng Trường trực hết một đêm, hôm sau được nghỉ. Anh ở nhà ngủ nửa ngày, chiều xách Lão Bạch tới cửa tiệm thú cưng tắm.

Lão Bạch lại béo lên trông thấy, chủ tiệm kiến nghị Khâu Mộng Trường nên cắt giảm khẩu phần ăn của nó.

“Lâu rồi không thấy anh mang nó tới.” Chủ tiệm cười chải lông cho Lão Bạch, “Lông bết lại rồi.”

“Bận quá.” Khâu Mộng Trường bảo, “Không có thời gian qua.”

Tắm xong, Khâu Mộng Trường bỏ Lão Bạch vào lồng. Lão Bạch meo meo, lại chui ra.

“Không thích bị nhốt ở trong à?” Khâu Mộng Trường nhìn nó, “Lúc tới vẫn ngoan lắm cơ mà?”

Lão Bạch meo meo meo, cọ tay anh.

“Vậy đi về nhé.” Khâu Mộng Trường đeo dây cho nó, “Về nhà chân lại đen sì, tắm cũng như không, tiền cũng như tiêu không.”

Chủ tiệm đứng phía sau cười.

Khâu Mộng Trường dắt Lão Bạch đi về nhà, thất thần nhìn bóng dáng nặng nề lắc qua lắc lại của nó.

“Nếu tao để người khác chăm sóc mày liệu mày có giận tao không?” Khâu Mộng Trường nói với nó.

Lão Bạch nghe thấy anh nói chuyện, quay lại nhìn anh, há miệng “meo” một tiếng.

Khâu Mộng Trường ngồi xổm xuống gãi cằm nó, cười nói: “Quả nhiên muốn bắt đầu một giai đoạn mới phải cố gắng rất nhiều mới được.”