Vượt Rào - Kỷ Kinh

Chương 54




Vẻ mặt Khâu Mộng Trường không một gợn sóng. Anh cầm chai nước khoáng bên cạnh lên uống. Chung Ngôn ăn một miếng, lại ngẩng lên bảo anh: “Nói thật, chuyện này có ảnh hưởng gì tới ông không?”

Khâu Mộng Trường liếm khóe miệng dính nước, nhìn y: “Chuyện gì?”

“Còn chuyện gì nữa, chuyện ông yêu đương với con trai ấy, lại còn là trai thân phận không bình thường nữa.”

“Ảnh hưởng gì được? Tôi cũng đâu phạm pháp, tôi không được phép yêu đương chắc?”

Nếu bảo không ảnh hưởng thì không thể nào. Chiều lúc Khâu Mộng Trường quay lại phòng làm việc đã cảm thấy ánh mắt đồng nghiệp nhìn anh không đúng lắm. Xã hội ngày nay đã cởi mở hơn rất nhiều, ít nhất phần đông mọi người đã không còn chỉ chỉ trỏ trỏ ngay trước mặt đối với vấn đề yêu đương của người đồng tính nữa, cùng lắm chỉ còn phần nhỏ những người không thể chấp nhận được mới mang cái nhìn phiến diện với nhóm người này thôi.

Năm Khâu Mộng Trường vẫn còn học trung học. Lớp bọn anh có một đôi nam nam bị phát hiện hôn nhau trong rừng cây nhỏ trong trường, sau bị cưỡng chế nghỉ học. Sự khoan dung của xã hội thời ấy thấp hơn nhiều so với bây giờ. Không ai đứng ở cương vị của bạn để thấu hiểu những gì bạn làm, dù cho những việc bạn làm chẳng hề vi phạm ranh giới đạo đức.

Khâu Mộng Trường vừa lúc ngang qua con đường nhỏ ấy khi bọn họ hôn nhau sau lùm cây.

Anh còn nhớ rõ hôm đó là một buổi chiều chập choạng tối mùa thu. Bầu trời nhuốm màu ảm đạm. Đèn đường trong trường còn chưa bật sáng. Đã tan học từ lâu nên trên những nẻo đường gần như chẳng thấy bóng người. Học sinh khối mười một không cần tự học buổi tối nên phòng học nơi Khâu Mộng Trường thường lên lớp vắng hoe.

Bởi nhà chẳng còn ai nên ngày nào anh cũng ở lại trường đến rất muộn, làm xong bài tập mới về nhà. Đôi khi làm xong bài rồi mà trời chưa tối, anh sẽ ngồi thẫn thờ trong lớp nhìn vầng thái dương dần hạ xuống khuất sau chân trời, đợi mảnh trăng lưỡi liềm mọc lên mới bắt đầu thu dọn sách vở.

Nếu hôm ấy anh tan học bình thường như bao bạn cùng lớp khác, có lẽ anh đã không thấy được một cảnh tượng khiến tim anh rộn lên như thế.

Trong giấc ngủ đêm hôm đó, Khâu Mộng Trường mơ một giấc mơ. Anh mơ mình hôn một bạn nam khác. Nhưng dù cho anh cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt mũi người bạn kia. Anh chỉ nhớ đó là một chàng trai trẻ trung và ngập tràn sức sống.

Sau khi kết thúc những năm tháng cấp ba, dường như anh dần trở thành chàng trai trong giấc mơ ngày ấy, chuyện trò nhiều hơn, hay cười hơn, bạn bè bên cạnh cũng ngày một nhiều.

Khâu Mộng Trường cảm giác có lẽ xu hướng tính dục của mình thức tỉnh vào khi ấy, hoặc cũng có thể là sớm hơn, anh chẳng rõ lắm.

Sau ngày hôm đó, anh không nhịn được mà quan sát hai bạn nam kia nhiều hơn. Trông họ thật sự rất bình thường. Sự giao tiếp, tiếp xúc cũng rất thoải mái và tự nhiên, tựa như hai người bạn học bình thường.

Khâu Mộng Trường chỉ quan sát họ được một tuần rồi không còn gặp lại hai người bạn ấy nữa. Giáo viên thông báo trong buổi họp lớp rằng bọn họ chuyển trường.

Sau này có tin đồn lan truyền trong lớp rằng hai người họ bị nhà trường ra quyết định cưỡng chế đuổi học. Bởi vì bọn họ có quan hệ yêu đương đồng tính không ra gì.

Lúc đó Khâu Mộng Trường rất may mắn, may mắn vì anh không thích chàng trai nào, nếu không anh cũng có thể trở thành “có quan hệ yêu đương đồng tính không ra gì” rồi bị nhà trường cưỡng chế đuổi học.

Khâu Mộng Trường thừa nhận chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh sau này. Anh tự bó buộc bản thân để bảo vệ chính mình, đồng thời cũng cho rằng không có ai đáng giá để anh mở lòng. Nếu không gặp Lương Đồng, có lẽ anh sẽ mang theo giấc mộng thuở thiếu thời mà cô độc bước xuống nấm mồ.

Khâu Mộng Trường nhìn chai nước khoáng ngẩn người, Chung Ngôn kéo tâm trí trôi xa của anh về: “Nghĩ gì thế?”

Khâu Mộng Trường lắc đầu.

“Vương Dương Chinh là một gã đần. Hồi đại học đã không bằng ông, đi lâm sàng cũng kém ông nên mới cố tình chơi xấu. Rảnh rỗi vậy thì tự mà đạt được cái chức danh bác sĩ điều trị đi. Ông xem cái vẻ ghen ăn tức ở của gã kìa.” Nhắc đến Vương Dương Chinh, Chung Ngôn lại thấy khinh thường.

Vương Dương Chinh đơn phương cạnh tranh với Khâu Mộng Trường, trong lòng Khâu Mộng Trường cũng biết. Chẳng tránh được mấy kẻ như thế trong công việc, không bắt kịp người ta, cũng không chịu nổi khi thấy người ta giỏi, không tự nâng cao năng lực bản thân, chỉ dựa vào bôi nhọ người khác để bảo vệ lòng tự tôn yếu ớt của chính mình.

Những thành phần có mặt trong hội thảo học thuật mà Khâu Mộng Trường tham gia hai hôm trước không phải trưởng khoa thì cũng là các giáo sư. Khâu Mộng Trường là bác sĩ điều trị được viện trưởng Giang Dư Cần đích thân chỉ định. Hội thảo này có ảnh hưởng rất lớn tới việc đánh giá các chức danh cấp cao ở vị trí phó sau này của Khâu Mộng Trường.

Vương Dương Chinh biết chuyện này nên lòng hắn lại càng mất thăng bằng.

Người sáng suốt đều biết Khâu Mộng Trường được viện trưởng chọn là do thực lực của anh. Anh quá bận rộn với công việc lâm sàng nên chẳng còn thời gian viết báo học thuật.

Xuất bản các bài báo học thuật là cơ sở để đánh giá các chức danh chuyên môn. Nếu Khâu Mộng Trường tập trung vào nghiên cứu khoa học thì càng bỏ xa Vương Dương Chinh về mặt chức danh.

Chung Ngôn cúi đầu ăn, bỗng cười cười: “Tôi nghi ngờ gã đó cũng ghen ăn tức ở chuyện ông với Lương Đồng yêu nhau đấy.”

Khâu Mộng Trường cười nhạo: “Không đến mức đấy đâu, con người ta đầy tháng cả rồi.”

“Ý tôi là gã ghen tức chuyện ông có một nhà giàu làm chỗ dựa vững chãi. Ông xem năng lực làm việc ông hơn gã, lại còn có người yêu chủ tịch, vừa có tài vừa có tiền, chẳng phải gã ghen ăn tức ở chết rồi sao.”

“Có phải tiền của tôi đâu.”

“Vợ chồng còn phân biệt rạch ròi thế làm gì. Hơn nữa, ông có thiếu tiền à?”

Khâu Mộng Trường gõ nhẹ chiếc đũa lên bàn ăn mấy cái, bảo: “Sắp thiếu tiền rồi.”

“Tôi chuẩn bị mua nhà.”

Chung Ngôn ngẩng đầu nhìn anh: “Vì chủ tịch nhà ông hả?”

Khâu Mộng Trường ừ: “Muốn mua một căn lớn hơn.”

“Cũng được, ông ở nhà kia cũng bao năm rồi, để tôi để ý thông tin nhà cửa giúp nữa cho.” Chung Ngôn nhìn anh, “Nhưng ông thật sự quyết định vậy à? Tôi phải nhắc nhở ông trước một câu, chủ tịch nhà ông không thiếu tiền. Mua nhà không như mua xe, giá nhà bây giờ lại đang cao. Nếu ông thật sự quyết định mua nhà mới thì sẽ là một khoản chi không hề nhỏ.”

Khâu Mộng Trường cười: “Tôi có tiền tiết kiệm.”

“Đương nhiên tôi biết ông có tiền tiết kiệm.” Chung Ngôn thở dài, “Nhưng nếu ông mua nhà thì tiền tiết kiệm cũng cạn nhanh thôi. Ông mới để được mấy năm thôi mà. Mà tiền tiết kiệm của ông khéo không đủ cho chủ tịch nhà ông mua xe ấy.”

“Thôi nào, biết tôi nghèo rồi.”

Chung Ngôn không khỏi bật cười: “Ý tôi là ông nghĩ kỹ đi rồi quyết định, dù sao nhà cũ vẫn ở được, nhà mới với ông mà nói không phải nhu cầu bắt buộc.”

“Lúc trước không phải, nhưng bây giờ có.” Khâu Mộng Trường bảo, “Cưới vợ cũng phải mua nhà mới mà.”

Chung Ngôn đang hút sữa chua, nghe được chữ “vợ” thiếu chút nữa sặc: “Chủ tịch biết ông chiếm lợi của cậu ấy sau lưng không?”

Khâu Mộng Trường cười không nói.

“À này, tôi hỏi nhá.” Chung Ngôn vặn nhỏ volume, “Hai người ai ở trên đấy?”

Khâu Mộng Trường liếc y: “Sao trai thẳng mấy ông hay tò mò vấn đề này thế.”

“Mấy ông? Còn ai nữa? Hoàng Dương cũng hỏi à?”

“Không hỏi.”

“Vậy sao? Ai trên ai dưới?” Chung Ngôn và Trâu Minh ý tưởng lớn không gặp nhau. Y cảm thấy Khâu Mộng Trường chắc chắn ở trên.

“Bọn này chưa làm.” Khâu Mộng Trường bảo.

Chung Ngôn bị bất ngờ, tính ngày xem thì Khâu Mộng Trường và Lương Đồng xác định quan hệ cũng gần tháng trời rồi. Nào còn phải tình yêu bọ xít của tụi con nít nữa đâu. Thanh niên có tuổi đời sống tình dục thiếu thốn bao năm nay, mãi mới gặp được người khiến mình rung động, kiểu gì cũng nên anh đụng tôi đụng, củi khô lửa bốc mấy trận rồi chứ.

“Hai người ngây thơ ghê nhỉ.” Chung Ngôn trêu, “Chắc không định đợi đăng ký kết hôn rồi mới động phòng hoa chúc đâu đúng không?”

Người không biết tình hình có thể có cùng suy nghĩ với Chung Ngôn. Nhưng thực ra Khâu Mộng Trường và Lương Đồng chơi cũng kha khá, cũng có đôi lần âu yếm, trừ bước cuối cùng thì dùng tay, dùng miệng, dùng chân,… Cơ bản thì cách nào chơi được cũng chơi hết rồi.

Khâu Mộng Trường cười cười: “Tôi không ngây thơ như ông nghĩ đâu.”

Anh tiếp: “Chuyện nhà cửa nhờ ông để ý giúp, có chỗ nào ổn thì bảo tôi một tiếng.”

Chung Ngôn gật đầu: “Được.”

Khâu Mộng Trường vừa kết thúc bữa tối, còn chưa được nghỉ ngơi đã có một ca cấp cứu. Đáng ra hôm nay anh không trực ban nhưng bác sĩ trực ban đang trong phòng mổ, khoa cấp cứu không có người, đúng lúc anh còn ở viện nên tiếp nhận bệnh nhân luôn.

Đó là một bé gái bảy tuổi, lúc đùa nghịch trên sô pha không may bị ngã đập đầu xuống đất.

Mẹ bé nức nở nói: “Khi ấy tôi đang nấu cơm trong bếp, vừa ra đã thấy con bé nằm trên sàn rồi nôn mửa.”

Khâu Mộng Trường nhìn cô bé được người ba ôm trong ngực, nhắc nhở anh ta: “Đừng bế con bé như thế, bế ngang.”

Ba bé lập tức bế con nằm ngang.

“Tình trạng khi nôn như thế nào?”

Vùng trán người mẹ nhăn chặt, nước mắt dàn dụa: “Tôi, tôi không để ý, lúc tôi từ bếp ra ngoài con bé đã nôn rồi.” Nói đoạn quay sang đánh ba của đứa bé, “Anh suốt ngày chỉ biết game game game! Con ngã anh cũng không biết, Viên Viên mà có mệnh hệ gì em không để yên cho anh đâu!”

Vẻ mặt người ba nghiêm trọng, nói nhỏ: “Em giận gì thì lát nói, bây giờ đừng làm loạn! Đừng làm chậm trễ việc chữa trị cho con!”

Mẹ bé gắng nín khóc, lau nước mắt, khổ sở nhìn Khâu Mộng Trường: “Bác sĩ, con tôi không sao chứ?”

“Hai người đưa con đi chụp CT sọ não trước đã.”

Vương Dương Chinh là bác sĩ nội trú trực hôm nay. Hắn mang phim chụp CT tới cho Khâu Mộng Trường, “Như cậu phán đoán, là máu tụ ngoài màng cứng*.”

*Máu tụ ngoài màng cứng có tên y học là Extradural Hematoma, xảy ra khi có sự xuất hiện khối máu tụ trong khoang giữa của hộp sọ và màng bảo vệ bên ngoài của não hay còn gọi là màng cứng. 

“Liên hệ bác sĩ gây mê, tìm người nhà ký giấy cam kết phẫu thuật.” Khâu Mộng Trường nói.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần người nhà ký cam kết là ca mổ sẽ lập tức bắt đầu.

Chung Ngôn về đến nhà lại bị Hoàng Dương gọi đi nhậu đêm. Lúc chuyện trò, y và Hoàng Dương lại nói đến chuyện Khâu Mộng Trường “Bị ép công khai” trong khoa, còn nhắc đến cả bạn học cùng đại học của ba người bọn họ – Vương Dương Chinh.

Hoàng Dương nghe Chung Ngôn kể, càng nghe càng tức, càng nghe càng nóng máu. Hắn là người vừa thẳng vừa nóng tính. Nghe xong lập tức lấy điện thoại gọi số Lương Đồng.

Chung Ngôn cảnh giác, nhìn hắn lom lom: “Ông gọi làm gì?”

Hoàng Dương đã hơi quá chén, nói to: “Tôi báo cáo tình hình người yêu sếp Lương cho sếp Lương.”

“Khùng hả.” Chung Ngôn giật lại điện thoại của hắn, “Đừng mẹ nó làm loạn.”

“Tôi làm loạn bao giờ? Khâu Khâu bị gã đần Vương Dương Chinh hục hặc, tôi không được cho sếp Lương biết chắc?” Hoàng Dương ợ một cái, “Tiện dò hỏi sự thật lòng của sếp Lương xem, tôi cũng lo cậu ấy đứng núi này trông núi nọ chứ, dù sao cũng đã tiếp xúc xã hội quá nhiều, bên người kiểu người gì chẳng có… Ợ…”

Chung Ngôn chuẩn bị ngắt cuộc gọi mới nhận ra đã kết nối. Y rít vào một tiếng, nhét lại điện thoại vào tay Hoàng Dương, tức giận bảo: “Ông tự giải quyết đi.”

Hoàng Dương nhận điện thoại, phản ứng hơi chậm một chút, nhìn màn hình lúc sau mới giật mình: “Ôi vãi… Kết nối rồi á…?”

Hắn áp điện thoại lên tai, “Alo” một tiếng.

Giọng Lương Đồng truyền tới: “Khâu Mộng Trường làm sao?”

Anh hỏi tiếp: “Dò hỏi tôi thật lòng cái gì?”

Giọng Lương Đồng vừa bình tĩnh vừa nhanh. Hoàng Dương không theo kịp, phản ứng hơi chậm, nói lắp luôn: “Chuyện đó, chuyện đó…”

Hắn “chuyện đó” mãi vẫn không nói được câu hoàn chỉnh. Chung Ngôn thở dài, lấy điện thoại đi, “Alo, tôi là Chung Ngôn, Hoàng Dương uống say nói linh tinh thôi, cúp trước nhé.”

Lương Đồng nghe rõ từng câu từng chữ: “Tôi đứng núi này trông núi nọ?”

Chung Ngôn đập đập trán, cười khổ bảo: “Cậu ta quá chén thật sự rồi.”