Vượt Rào - Kỷ Kinh

Chương 48: “Bác sĩ nhớ em không?”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm Lương Đồng cắt chỉ là đúng hôm Khâu Mộng Trường cần tới nơi khác tham dự hội thảo. Đáng ra ai cắt cũng được nhưng Khâu Mộng Trường không có ở đó nên Lương Đồng cũng chẳng mặn mà gì tới bệnh viện. Vì vậy Chu Nguyên đã liên lạc với bác sĩ tư nhân tới nhà cắt chỉ cho Lương Đồng.

May mà vết thương của Lương Đồng không ở trán. Nó nằm ngay sát mép chân tóc dọc theo da đầu, để lại một vết sẹo chừng 2cm.

Hôm khâu, trên đầu anh quấn một vòng gạc. Tới khi xuất viện, Lương Đồng chê mất hình tượng nên lúc y tá thay băng đã bảo người ta bỏ vòng gạc kia đi, chỉ để lại mấy lớp gạc dính trên vết khâu thôi. Không quấn quanh thì lớp băng gạc trên vết khâu rất dễ bong ra, cũng may bác sĩ thay băng cho Lương Đồng tương đối thường xuyên.

Hai tuần sau khi xuất viện đều là bác sĩ tư nhân tới thay băng cho Lương Đồng. Lương Đồng làm gì có thời gian liên tục chạy tới bệnh viện.

Lúc cắt chỉ, Lương Chu An ở cạnh xem. Cô hơi lo lắng. Anh cô đang đẹp trai ngời ngời như vậy mà sau này trên đầu lại có một chỗ trọc lóc.

“Bác sĩ, đầu anh em có thành sẹo không? Chỗ sẹo có mọc tóc được không? Chỗ đó chắc không bị hói đâu nhỉ?”

“Đừng lo, kĩ thuật của bác sĩ khâu vết thương này tốt lắm, nang tóc không bị phá hỏng nên chắc chắn mọc tóc được, không hói đâu.” Bác sĩ ném băng gạc vừa thay ra vào thùng rác, “Em xem chỗ vết khâu đã có tóc mọc ra rồi này. Còn sẹo thì chắc chắn là có nhưng về sau sẽ mờ dần. Hơn nữa vết thương nằm trên da đầu, tóc dài ra là che được, không nhìn thấy đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Lương Chu An nhìn Lương Đồng, “Anh, đầu anh mà hói một chỗ khéo phải đi cấy tóc á.”

Bác sĩ cười: “Không nghiêm trọng vậy đâu.”

Bác sĩ tháo chỉ, bọc một miếng gạc vô trùng lên vết thương, dặn dò: “Hai ngày tới không được để vết thương dính nước. Sau hai ngày có thể tháo gạc.”

Lương Đồng ừ: “Sau đó có thể gội đầu bình thường không?”

“Có thể.” Bác sĩ bảo, “Hai ngày sau tôi lại tới kiểm tra vết thương của cậu xem sao, vậy tôi về trước nhé chủ tịch Lương.”

Chiều tối hôm nay, Khâu Mộng Trường bắt đầu tới nơi khác. Hội thảo diễn ra trong hai ngày, dự kiến sáng ngày thứ ba sẽ trở về.

Khâu Mộng Trường chỉ có buổi trưa và buổi tối mới có thời gian liên lạc với Lương Đồng. Anh gửi wechat cho Lương Đồng, hỏi cậu ấy đang làm gì, vết thương lành đến đâu rồi, còn chụp một tấm ảnh bữa trưa gửi đi, báo cáo hôm nay mình ăn những gì.

Sau đó lại mất tích, lần xuất hiện tiếp theo là buổi tối, anh gọi điện cho Lương Đồng, nói chuyện chưa được hai phút đã ngủ thiếp đi. Bên kia chỉ nghe được mấy tiếng loạt soạt đã bị tiếng hít thở đều đặn thay thế.

Tiếng Khâu Mộng Trường qua điện thoại trầm khàn hơn trước, Lương Đồng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh.

Lương Đồng đang ngồi trong văn phòng, nói một câu “ngủ ngon” với điện thoại rồi cúp máy.

Hai hôm sau, lớp băng gạc trên đầu Lương Đồng cuối cùng cũng được tháo bỏ. Sau hai tuần, tóc anh đã dài ra một chút nhưng để che đi vết sẹo thì vẫn còn khá ngắn.

Lương Đồng gọi một cuộc gọi nội bộ cho Ashley để cô hẹn trước một salon tóc. Buổi trưa, Lương Đồng đi một chuyến tới đó để thợ cạo tóc cho anh.

Người thợ làm tóc này là thợ quen chuyên làm tóc cho Lương Đồng. Anh ta cầm cây kéo nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu.

“Chủ tịch Lương, cậu nói cạo, là cạo… Nhiều hay ít?”

Lương Đồng cúi đầu dùng điện thoại, chẳng ngẩng lên đã đáp: “Cạo sạch.”

Thợ cắt tóc nuốt nước bọt một cái: “Cậu có cần nghĩ lại không? Có phải có gì luẩn quẩn trong lòng hay không mà muốn cạo hết tóc vậy?”

Lương Đồng nâng mí mắt, “Không thấy trên đầu tôi bị mất một mảng tóc à?”

“Thấy thấy, chỗ dài chỗ ngắn lởm chởm thật nhưng cũng không đến nỗi phải cạo sạch đâu.” Thợ làm tóc tốt tính bảo, “Không thì cắt tóc năm phân* nhé? Để lại một chút, cạo sạch hơi khó coi, cậu xem chỗ vết thương này cũng có tóc mọc ra rồi.”

tóc 5 phân

Tóc năm phân giống anh đẹp zai Park Seojun nè

Lương Đồng gật đầu, tỏ ý đã chấp nhận ý kiến của anh ta.

“Ok, cậu yên tâm, nhất định sẽ sửa cho cậu một ngoại hình hài lòng.”

Năm phân mà thôi, có cắt tỉa thế nào cũng không đẹp được đâu. Kiểu tóc thợ làm tóc cắt cũng không khác mái tóc Khâu Mộng Trường cầm tông đơ cạo cho anh lúc ở bệnh viện lần trước lắm, đều là cắt cho gọn gàng thuận mắt hơn, làm tóc ngắn hơn.

Lương Đồng đã quá quen dáng vẻ này của mình, nội tâm bình tĩnh đến chết lặng. Ngược lại thợ làm tóc sau khi cắt xong thì lặng lẽ lau mồ hôi tay, rất sợ chủ tịch không hài lòng. Một lần mất hứng có thể mua lại nguyên cái salon của bọn họ biến thành phòng đánh cờ chứ chẳng chơi.

Thật ra từ tận đáy lòng mà nói, thợ làm tóc thấy chủ tịch để kiểu tóc này rất đẹp. Tóc năm phân hợp với khuôn mặt có vẻ khỏe khoắn, dáng đầu hoàn mỹ, vừa nam tính vừa ngầu.

“Cậu thấy thế nào?” Thợ làm tóc lo lắng cẩn thận hỏi một câu.

Lương Đồng không trả lời. Anh còn đang bận suy nghĩ sau khi Khâu Mộng Trường đi công tác về thấy kiểu tóc này của anh sẽ có phản ứng như thế nào.

Thợ làm tóc cho là anh không hài lòng nên gượng gạo cười: “Không sao, tóc dài nhanh lắm, mấy hôm nữa lại dài ngay ấy mà.”

Đối mặt với Lương Đồng đang trầm mặc. Anh ta mím môi, thành thật bảo: “Chủ tịch Lương, thật ra trông cậu thế này rất đẹp trai.”

Lương Đồng ngước mắt lên nhìn anh ta.

“Tôi nói thật! Tuyệt đối không phải nịnh đâu! Kiểu tóc này rất hợp với dáng đầu đầy đặn như cậu.”

Lương Đồng ừ, đứng dậy. Chu Nguyên bước tới giúp anh mặc áo khoác ngoài. Quản lý salon và thợ làm tóc đưa anh ra cửa, tiễn người rời đi.

“Cậu đi thong thả.” Cả hai đều âm thầm thở phào.

Buổi tối, Lương Đồng có hẹn dùng bữa với chủ tịch mới của công ty Dục Dương. Anh mang theo kiểu tóc này tới điểm hẹn.

Lương Đồng tới sớm năm phút đồng hồ. Anh ngồi trong phòng riêng gửi tin nhắn cho Khâu Mộng Trường. Dựa theo tần suất trả lời tin nhắn hai ngày trước thì giờ này Khâu Mộng Trường sẽ không nhắn lại.

Thật ra bình thường hai người bọn anh cũng ít khi trò chuyện qua wechat. Anh bận, Khâu Mộng Trường cũng bận, ở gần nhau còn có thể gặp mặt bất cứ khi nào, căn bản chẳng cần quan tâm tới thời gian chán ngán trên mạng. Nhưng bây giờ cách nhau mỗi người một nơi, không gặp mặt thì cũng đành thôi, đằng này chuyện trò trên mạng cũng không trả lời.

Lương Đồng biết đó không phải chuyện mà Khâu Mộng Trường và anh có thể khống chế. Anh dần cảm nhận được một loại cảm xúc gọi là nhớ nhung.

Ba phút sau, chủ tịch công ty Dục Dương được phục vụ dẫn vào phòng riêng.

“Chủ tịch Lương, vị khách mà anh chờ đã tới.”

Người đàn ông đi theo cô phục vụ có thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn khiến cô phục vụ đi trước hắn có vẻ nhỏ bé.

Đây là lần đầu tiên Lương Đồng thấy Thời Tri Liên. Tuy rằng hai năm trước Hoàn Hạ từng có dự án hợp tác với công ty quảng cáo của hắn nhưng hợp đồng không phải Lương Đồng ký nên anh chưa từng tiếp xúc với người phụ trách công ty bên đó.

Lương Đồng đứng lên. Đối phương đưa tay tới trước mặt anh, “Xin chào chủ tịch Lương.”

Lương Đồng bắt tay hắn, “Xin chào chủ tịch Thời.”

Trên mặt đối phương là nụ cười lịch sự thường ngày trong giới kinh doanh nhưng ánh mắt và phong thái lại mang tới cảm giác áp bức. Trông người có vẻ rất đẹp trai, cũng rất có khí chất.

Ánh mắt của đối phương dừng nơi vết thương trên đầu Lương Đồng chỉ trong giây lát, hỏi: “Vết thương của chủ tịch Lương thế nào rồi?”

“Vừa cắt chỉ xong, đã gần như lành rồi.”

Đây là lần đầu tiên hắn thấy vết thương trên đầu Lương Đồng nhưng có vẻ chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, như thể đã biết trước từ sớm. Lương Đồng nhướng mày, hỏi: “Chủ tịch Thời biết chuyện tôi bị thương sao?

Thời Tri Liên cười cười, nói thẳng: “Chủ tịch tập đoàn Hoàn Hạ vì cứu một bác sĩ tại viện trực thuộc mà bị đánh vào đầu. Nếu không phải bộ phận quan hệ công chúng của Hoàn Hạ làm tốt thì e là tin tức sớm đã lên báo rồi.”

Thời Tri Liên nói không sai. Mặc dù tập đoàn đã chặn tin tức về việc bị thương của Lương Đồng từ sớm nhưng vẫn không thể nào kín như bưng được. Thông tin chắc chắn được truyền đi rất nhanh trong ngành, chỉ chênh nhau ở chỗ đối thủ cạnh tranh có dám trắng trợn truyền tin tức này ra ngoài hay không thôi.

Lấy địa vị của Hoàn Hạ ra mà nói thì chẳng ai dám làm loại chuyện như lấy trứng chọi đá này.

Sau khi phục vụ mang đủ món lên, hai người chuyện trò một hồi. Sau đó, Lương Đồng đi thẳng vào vấn đề chính.

“Chủ tịch Thời định giá bao nhiêu cho mảnh rừng trong khu rừng phong thành phố Minh?

Thời Tri Liên nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, khoé miệng mang theo nụ cười: “Ra giá bao nhiêu chủ tịch Lương cũng sẽ mua sao?”

Lương Đồng chắc chắn sẽ không để đối phương dắt mũi. Anh lắc đầu, bảo: “Tôi chỉ trả mức giá mà nó xứng đáng.”

“Xem ra hôm nay chủ tịch Lương không mang suy nghĩ nhất định phải mua khi tới ăn bữa cơm này cùng tôi rồi.”

Lương Đồng mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy. Chủ tịch Thời muốn ra giá bao nhiêu, cứ nói thẳng đi.”

Thời Tri Liên khép hai ngón trỏ và giữa, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn mấy cái rồi chậm rãi phun ra hai chữ: “Giá gốc.”

Lương Đồng sửng sốt.

Thời Tri Liên tiếp: “Trước đây Dục Dương bỏ bao nhiêu tiền mua mảnh rừng phong kia thì tôi bán lại cho Hoàn Hạ đúng giá đó.”

Nếu Thời Tri Liên không giải thích thêm một chút thì có lẽ Lương Đồng sẽ thật sự cho rằng tai mình có vấn đề.

“Giá gốc?” Lương Đồng không tin sẽ có một cuộc buôn bán có lời như vậy, “Là có kèm điều kiện gì sao?”

“Không có.”

Lương Đồng hơi nhíu mày, cảm thấy rất mê hoặc.

Người này đang âm mưu chuyện gì?

Anh thất thần giây lát, mơ hồ nghe tiếng Thời Tri Liên cười khẽ một tiếng. Anh ngước mắt nhìn sang.

“Chắc là chủ tịch Lương không nhớ tôi. Hai năm trước, công ty quảng cáo tôi thành lập từng có một lần hợp tác ngắn ngủi với Hoàn Hạ.”

Lương Đồng đáp: “Tôi nhớ.”

Thời Tri Liên hơi bất ngờ, không khỏi nhíu mày.

“Dự án đó là tôi quản lý.” Lương Đồng bảo.

“Đúng vậy, là cậu chọn trúng công ty tôi. Nhưng hôm ký hợp đồng tôi không thấy chủ tịch Lương…” Thời Tri Liên dừng giây lát, tiếp tục uống rượu, “Hợp tác với kiểu công ty nhỏ bé này đúng là không cần chủ tịch Lương đích thân ra mặt.”

Lương Đồng không nói chuyện, chờ hắn tiếp tục.

“Tôi là người ân oán rõ ràng, có ơn tất báo. Bán mảnh rừng phòng kia với giá gốc chủ yếu là để cảm ơn sự tin tưởng của chủ tịch Lương năm đó.”

Lương Đồng hơi hiếu kỳ: “Tại sao công ty quảng cáo của anh lại bị mua lại?”

“Nói đúng ra không phải bị mua lại mà là tôi tự bán đi.”

Nhà họ Thời có sản nghiệp nhưng Thời Tri Liên không kế thừa gia nghiệp. Năm 23 tuổi, hắn tự gây dựng sự nghiệp của riêng mình, lĩnh vực nào cũng đặt chân vào. Sau này có hứng thú với mảng quảng cáo nên năm 28 tuổi đã thành lập một công ty quảng cáo đầu tiên trực thuộc công ty mẹ.

Sau khi hợp tác với Hoàn Hạ, công ty quảng cáo bỏ túi được một lượng vốn lớn. Bước chân vào lĩnh vực quảng cáo chỉ là một lần thử của hắn. Khoảng thời gian đó, công ty hắn đang trên đà phát triển mạnh. Hắn có ý định lấn sân sang lĩnh vực bất động sản nên quyết định bỏ lại công ty quảng cáo.

Thời Tri Liên không ngốc. Đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện lỗ vốn, cảm ơn Lương Đồng là thật, mượn cơ hội bán cho Hoàn Hạ một ân tình cũng là sự thật. Các công ty con của Thời Tri Liên có mặt ở nhiều lĩnh vực nhưng trọng tâm ở hai năm gần đây là bất động sản. Hắn muốn nâng cao vị thế của công ty trong lĩnh vực này làm sao bỏ qua được sự giúp đỡ của Hoàn Hạ.

Nhưng hắn cũng rõ ràng. Hoàn Hạ không dễ bám vào như thế. Chỉ một cái ân tình con con như vậy còn chẳng đủ gắn kết mối quan hệ với Hoàn Hạ ấy chứ. Trong chuyện này, tư tâm của hắn chiếm nguyên nhân chủ yếu hơn. Quả thật hắn rất cảm kích Lương Đồng năm đó, ngoài cảm kích ra thì còn có sự tán thưởng, tán thưởng thái độ coi trọng người tài của Lương Đồng.

Nếu không có Lương Đồng thì công ty quảng cáo mới thành lập chưa tới hai năm của hắn làm sao có cơ hội hợp tác với một tập đoàn lớn như Hoàn Hạ.

Năm đó Lương Đồng vẫn còn rất trẻ, hiện tại vẫn còn trẻ như cũ. Từ Lương Đồng biến thành chủ tịch Lương nhưng khí chất thong dong và kiên định của anh vẫn không thay đổi chút nào.

“Chủ tịch Lương, cậu chẳng thay đổi chút nào.” Thời Tri Liên chợt nói.

Lương Đồng hơi khó hiểu: “Chúng ta từng gặp nhau?”

“Mấy năm trước khi cố chủ tịch Lương còn tại thế đã từng dẫn cậu tới tham gia một tiệc rượu. Tôi cũng có mặt tại bữa tiệc đó.”

Lương Đồng từng đi cùng ông nội tới nhiều tiệc rượu lắm nên anh không thể nào có ấn tượng với tất cả những người anh từng gặp.

“Khi đó cậu còn rất trẻ.” Thời Tri Liên bảo.

Lương Đồng bỗng nở nụ cười: “Bây giờ tôi già lắm à.”

Thời Tri Liên rút ra một điếu thuốc, “Tôi nói là lúc trẻ hơn ấy.”

Lúc đó gương mặt Lương Đồng vẫn còn rất ngây ngô, hoàn toàn giống dáng vẻ của một cậu nhóc.

“Không ngại nếu tôi hút thuốc chứ?” Thời Tri Liên hỏi.

“Không ngại.”

Nói xong chuyện chính, hai người hàn huyên chuyện khác nhưng dù sao bọn họ cũng là người cùng nghề, trừ những lời xã giao làm ăn, nói sâu hơn sẽ dễ để lộ tình hình nội bộ công ty nên cũng không chuyện trò lâu lắm.

Trước khi tới điểm hẹn, Lương Đồng đã bảo thư ký tra qua thông tin về Thời Tri Liên. Trừ một số chức danh có thể tìm thấy ngay đầu tiên thì tin tức về người này và các người nổi tiếng cũng không ít nhưng cũng chỉ là vài chuyện bê bối lặt vặt và tin tức cũng chỉ là tin của một hai năm trước.

Hai người chào nhau ở cửa nhà hàng. Tài xế của Lương Đồng đã đứng cạnh xe chờ sẵn. Lương Đồng nhìn quanh, có vẻ không thấy người tới đón Thời Tri Liên.

“Chủ tịch Thời về thế nào?” Lương Đồng hỏi.

Vừa dứt lời thì nghe “két” một tiếng, một người bước xuống từ chiếc SUV màu bạc.

Thời Tri Liên nhìn theo hướng bên đó, khóe miệng hơi cong lên, bảo: “Có người tới đón tôi.”

Lương Đồng cũng nhìn sang. Người vừa xuống xe là một chàng trai trẻ, dáng người gầy gầy, trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen. Cậu ta mặc một chiếc gile len màu xanh xám, bên trong là một chiếc sơ mi rộng rãi màu be. Lương Đồng xem phong cách ăn mặc của người này, thấy thế nào cũng không giống tài xế.

Chàng trai tới nơi cách bọn họ chừng hai mét, đứng dưới bậc thang nhìn Thời Tri Liên, mở miệng hỏi: “Đi được chưa?”

Ánh mắt cậu ta di chuyển, nhìn sang Lương Đồng. Lương Đồng và cậu nhìn nhau hai giây, cậu liền chuyển hướng.

“Sao vậy, thấy đẹp trai lắm à?” Thời Tri Liên bỗng nhìn người kia rồi hỏi một câu.

Vẻ mặt đối phương ngơ ra: “Hả?” Sau như kịp phản ứng lại, nhíu mày, “Chuyện gì vậy trời…”

Lương Đồng cảm giác dường như anh nhận ra ý nghĩa khác của đoạn đối thoại này. Trong cuộc đối thoại này, có vẻ như anh trở thành quân địch tưởng tượng của Thời Tri Liên thì phải, chỉ vì người kia nhìn anh lâu hơn một chút.

Chiếc kính gọng đen dày cộp che mất gần nửa khuôn mặt chàng trai. Nhìn khuôn mặt bình thường phổ thông của cậu ấy, Lương Đồng đoán được điều gì đó nhưng lại cảm giác không có khả năng lắm.

“Cáo từ trước nhé chủ tịch Lương.” Thời Tri Liên nói.

Lương Đồng ừ một tiếng: “Đi thong thả.”

Chàng trai tới đón Thời Tri Liên đi cạnh hắn, khoảng cách chẳng gần cũng chẳng xa. Quan hệ của hai người nhìn qua rất bình thường nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi. Bởi vì chẳng bao lâu sau, Thời Tri Liên đã tới cạnh người kia, vòng tay qua gáy cậu.

Dáng Thời Tri Liên cao, kích thước của hai người chênh lệch rất lớn.

Thời Tri Liên không ngồi phía sau mà mở cửa ngồi vào ghế cạnh tài xế. Lương Đồng đã đoán được mối quan hệ của hai người kia đến tám chín phần mười. Mà một giây cửa xe đóng lại, suy đoán của anh cuối cùng đã được xác minh.

Anh thấy Thời Tri Liên nghiêng đầu hôn chàng trai kia, cả người bao phủ đối phương, vừa hôn vừa tháo kính của cậu xuống. Từ góc nhìn của Lương Đồng chỉ có thể thấy bàn tay đặt trên vô lăng của chàng trai chậm rãi siết chặt.

Đèn xe nhanh chóng tối đi, kính chắn gió cũng theo đó mà đen lại, cảnh tượng trong xe đã chẳng còn thấy rõ.

Lương Đồng cúi đầu nhìn đồng hồ, tám giờ, thời gian Khâu Mộng Trường rời khỏi thành phố này đã là hai ngày hai đêm kèm thêm một buổi chiều.

Khâu Mộng Trường vừa kết thúc hội nghị buổi tối. Các đồng nghiệp đi cùng anh dự định sẽ đi ăn đêm. Ra khỏi hội trường, Khâu Mộng Trường mới có thời gian nhìn điện thoại.

Tin nhắn của Lương Đồng ở ngay đầu tiên.

[Bác sĩ nhớ em không?]

[Em thấy người ta hôn nhau, em cũng muốn hôn anh.]

Cách gọi chung “Bác sĩ” gợi lên một một loại tình cảm chẳng thể tả rõ.

Đã rất lâu Lương Đồng chưa nói những lời thẳng thắn lại nhiệt tình như vậy. Khâu Mộng Trường chôn chân tại chỗ, lồng ngực nóng lên.

“Bác sĩ Khâu.” Phía trước có người gọi to.

Khâu Mộng Trường “Ơi” một tiếng, vừa đi vừa cúi đầu gõ chữ trả lời Lương Đồng.

[Chờ anh.]

Khâu Mộng Trường trả lời tin nhắn xong, đoạn bước nhanh đuổi kịp đoàn người, bảo: “Xin lỗi mọi người, tôi có việc bận nên lát sẽ quay lại Bắc Thành luôn, hôm nay không đi ăn khuya với mọi người được.”

“Hả? Chẳng phải chúng ta đều đặt vé sáng mai về cùng mà. Chuyện gì gấp vậy? Muộn thế này rồi.”

Điện thoại rung lên, tin nhắn Lương Đồng gửi tới: Không phải mai anh mới về sao?

Khâu Mộng Trường trả lời: Bác sĩ rất nhớ em, muốn quay lại bây giờ.