Vượt Rào - Kỷ Kinh

Chương 42: “Có một thành ngữ gọi là Kim ốc tàng kiều.”




Dư Văn Gia chưa kịp cởi quần, bị người đàn ông xa lạ trước mặt dọa sợ đến nỗi liên tục lùi về sau, “bịch” một tiếng va vào vách kính nhà tắm.

Một tiếng này quá vang dội, Lương Đồng không để ý tới vết thương trên cằm mình mà quay sang xem nhóc.

Dư Văn Gia và anh mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt kinh hãi quá độ, khuôn mặt nhỏ bé bị dọa trắng bệch.

Lương Đồng hắt nước lên mặt, rửa sạch bọt trên cằm sau đó đi về phía Dư Văn Gia: “Đụng đau không?”

Dư Văn Gia vẫn chưa hồi hồn, hai tay chống sau cửa, cả người vẫn rất ổn. Nhóc đã nhận ra người trước mặt là ai. Đó là người lần trước mặc áo của anh nhóc.

“Ngốc luôn rồi à?” Lương Đồng khom lưng nhìn nó.

Dư Văn Gia không đáp, lưng dán sát vào kính, như thể vừa bị doạ tắt tiếng rồi.

Tầm mắt nhóc thoáng thấy vết thương trên cằm Lương Đồng. Dư Văn Gia chỉ chỉ cằm anh, bảo: “Cằm anh chảy máu.”

Lương Đồng quay lại soi gương, máu trên miệng vết thương đã bị khô lại thành một vết xước nhỏ. Vết thương không lớn nhưng hơi xót.

Anh không để ý vết thương của mình, quay sang Dư Văn Gia: “Bị đụng ở đâu? Có đau không?”

Dư Văn Gia chậm rì rì lắc đầu, phản ứng hơi chậm, “… Anh em đâu?”

“Ra ngoài mua bữa sáng rồi.”

“Anh… Sao anh lại ở đây?”

Lương Đồng nhíu mày: “Vẫn nhớ anh à?”

“Anh từng mặc áo của anh em.”

Nhóc còn lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng: Áo đó là áo em tặng anh ấy.

“Vậy à? Đồ anh đang mặc cũng là của anh ấy đấy.” Lương Đồng bảo.

Tầm nhìn của Dư Văn Gia đi xuống, thấy anh cởi trần, thân trên không mặc gì. Nó cạn lời nhưng vẫn lễ phép nói: “Anh, mắt em vẫn còn tốt.”

Lương Đồng kéo kéo ống quần, “Ý anh là quần.” Anh cười khẽ, “Hơn nữa, trên áo tèm lem nước mũi của em, anh mặc thế nào được.”

Dư Văn Gia đần người giây lát, ký ức đêm qua ùa về. Nó trợn tròn mắt, ý thức được chuyện gì xảy ra tối qua thì mặt mũi đỏ bừng bừng.

Nhóc con da mặt mỏng, lòng tự trọng lại cao, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Hôm qua cứ nghĩ là Khâu Mộng Trường nên mới khóc bất chấp như thế.

Lương Đồng cười cười không nói tiếp.

Thằng nhóc này dễ bị trêu thật.

Dư Văn Gia vẫn dính chặt lên cửa kính, cứng ngắc. Nhóc há miệng im lặng một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Xin lỗi đã làm bẩn áo anh.”

Lương Đồng hoàn toàn bị chọc cười. Anh chọc chọc lên mặt nó, hỏi: “Lưng em dính keo à?”

Dư Văn Gia không hiểu ra sao: “…Không ạ.”

“Thế anh là quỷ à mà sợ đến nỗi không nhúc nhích được.”

Dư Văn Gia nghiêng mặt tránh ngón tay anh, giọng đầy gượng gạo: “Trong nhà có người mà sao anh Khâu không nói em biết.” Nó sửng sốt, quay phắt đầu lại, “Hôm qua anh ngủ ở đâu?”

“Em đoán xem?”

Còn phải đoán nữa à, chỉ có hai căn phòng ngủ.

Dư Văn Gia nhấc chân chạy.

Lương Đồng cười thầm, tiếp tục rửa mặt. Anh dùng kem cạo râu của Khâu Mộng Trường, có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Bình thường Khâu Mộng Trường hay dùng dao cạo râu điện, tiện lợi hơn. Nhưng Lương Đồng thích cạo thủ công, sạch hơn một chút. Lúc nãy rửa mặt anh thấy một chai kem cạo râu trong ngăn tủ nên lục thử xem thì thấy một chiếc dao cạo râu thủ công, vẫn còn chưa bóc.

Ai ngờ lại mắc sai lầm, dùng dao cạo râu bao nhiêu năm rồi mà lần đầu tiên bị cạo xước cằm.

Lúc Khâu Mộng Trường mang bữa sáng từ ngoài cửa vào, anh thấy Dư Văn Gia mặc áo ngủ hình con gấu đứng ở cửa phòng tắm, đứng rất ngay ngắn, trông như đang bị phạt đứng. Nghe có tiếng động, nhóc nhìn về hướng Khâu Mộng Trường, vẻ mặt vô cùng ai oán.

Khâu Mộng Trường đặt bữa sáng lên bàn ăn, cười bảo: “Đứng đần ra đấy làm gì, bị phạt đứng à?”

“Anh Khâu, sao hôm qua anh không nói với em trong nhà còn có người khác?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Văn Gia nhăn tít lại, “Em còn tưởng người hôm qua là anh…”

“Có nói hay không cũng vậy mà.” Khâu Mộng Trường không để ý lắm, “Qua đây, qua ăn sáng.”

Dư Văn Gia đứng im lại chỗ không nhúc nhích, nhìn anh lom lom: “Hai anh ngủ cùng nhau à?”

Khâu Mộng Trường không lên tiếng.

“Anh giấu người trong phòng, không cho em biết.” Dư Văn Gia nhìn chằm chằm Khâu Mộng Trường như nhìn một gã trộm.

Khâu Mộng Trường buồn cười.

“Có một thành ngữ gọi là Kim ốc tàng kiều.” Dư Văn Gia nói tiếp.

“Nghĩ linh tinh gì đấy, em ngủ ở phòng cho khách rồi đương nhiên cậu ấy chỉ có thể ngủ phòng anh thôi, người ta tới trước em mà.” Khâu Mộng Trường múc bát cháo, “Mau qua ăn sáng.”

Logic của Dư Văn Gia rất rành mạch, suy nghĩ cũng rất nhanh: “Hôm qua lúc em tới không thấy anh ấy, vốn dĩ anh ấy đã ngủ ở phòng anh rồi.”

“Cậu ấy không ngủ trong phòng anh được à?” Khâu Mộng Trường hỏi.

Dư Văn Gia mím môi.

Thật ra cũng không phải.

Nhóc cứ cảm giác có điều gì đó rất lạ nhưng lại không biết lạ ở đâu.

“Vậy tại sao hôm qua anh không nói với em. Dư Văn Gia nhíu mày, “Em còn tưởng người đêm qua là anh…”

Thì ra là vẫn còn rối rắm chuyện này.

Đương nhiên Khâu Mộng Trường vờ như không biết, cố ý trêu nhóc: “Đêm qua có chuyện gì à?”

Dư Văn Gia lại đỏ mặt, hơn nữa còn đang nhịn tiểu nên trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng im một chỗ bất động, động một cái nhóc sợ mình tè ra quần.

Lương Đồng mở cửa ra khỏi phòng tắm. Dư Văn Gia phản xạ có điều kiện rùng mình một cái, ngang qua Lương Đồng cắm đầu chạy vào phòng tắm.

Khâu Mộng Trường nhìn Lương Đồng: “Sao không mặc áo vào.”

“Không biết lấy ở đâu.” 

“Lấy đại một cái trong tủ mặc là được.” Khâu Mộng Trường tới trước mặt anh nhấc cằm anh lên, “Anh kiếm người yêu hay kiếm ông trời con đây.”

Tay Khâu Mộng Trường dừng lại, giữ cằm Lương Đồng xem xét, nhíu mày: “Sao lại xước cằm?”

“Lúc cạo râu không cẩn thận làm xước.”

“Em cạo tay à?”

“Ừ.”

Khâu Mộng Trường giữ cằm Lương Đồng kiểm tra vết thương. Lương Đồng liên tiếp bị thương ba lần khiến anh hơi nóng nảy: “Dao mới sắc mà sao không cẩn thận một chút.”

“Em bị tiếng em trai anh làm giật mình.”

Khâu Mộng Trường sửng sốt, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh, không nhịn được bật cười: “Không biết ai dọa ai.”

“Em dùng kem cạo râu của anh.” Lương Đồng bảo, “Nó còn chưa mở.”

Khâu Mộng Trường ừ: “Đồ dự phòng thôi, bình thường anh không cạo tay.”

Thảo nào trên mặt Lương Đồng có một mùi hương nhàn nhạt. Khâu Mộng Trường kề mũi vào ngửi một cái, hỏi: “Mùi đàn hương à?”

“Anh tự mua mà không biết ư?”

“Tiện tay lấy trong siêu thị, cũng dễ ngửi.”

Có vẻ hai người quên mất còn một bạn nhỏ trong phòng tắm. Lúc bạn nhỏ mở cửa ra ngoài, hai người vẫn còn đang duy trì tư thế rất dễ gây hiểu lầm. Ngón tay Khâu Mộng Trường nâng cằm Lương Đồng lên, dí sát mặt lại, đang ngửi mùi kem cạo râu trên cằm anh.

Hơn nữa Lương Đồng còn chưa mặc áo vào.

Tâm tư trong sáng của Dư Văn Gia bị đả kích không nhẹ, chỉ kém hóa đá tại chỗ nữa thôi.

Nhóc không hiểu, tại sao anh nhóc lại thân với anh trai này thế. Đến tận bây giờ nhóc vẫn chưa thấy anh thân mật với ai thế đâu.

Tâm trí nhóc con còn chưa đủ lớn, còn chẳng hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ, chứ chưa nói tới tình cảm nam nam.

Khâu Mộng Trường nghiêng đầu, thấy vẻ mặt như bị sét đánh của Dư Văn Gia.

Anh buông Lương Đồng ra.

Khóe miệng Dư Văn Gia giật một cái: “Hai anh đang làm gì thế?”