Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa) - Chương 69: Ngoại truyện 04




Action 1



Áo cởi một nửa, Mộc Mộc miết đầu ngón tay qua vòm ngực màu đồng trơn bóng nhẵn nhụi, trừ bỏ vết sẹo nhạt mờ mịt trên vai.



“Kiểm tra xong rồi sao?” Giọng nói Trác Siêu Việt khàn khàn khêu gợi.



“Xong rồi!” Cô vừa lòng gật đầu.



“Vậy,” Hắn xấu xa liếc mắt qua ngực cô một cái, “Hiện tại, có phải nên là có đi có lại một chút?”



“Được!”



Cô chậm rãi cởi quần áo của mình, trước mặt hắn thoát xuống.



Đón nhận ánh mắt chăm chú gấp gáp của hắn, cô ỷ ở bên bàn làm việc, hai tay kéo vạt áo sơ mi hắn đến phía trước.



Da thịt gần như chạm nhau, hơi thở dày đặc, “Trác tổng, trước kia đã từng có cô gái nào làm thế này với ngài chưa?”



Hắn tiến đến, càng ngày càng sát cô, làm cho cô không còn đường lui về phía sau, cho đến không biết lúc nào đã nằm ở trên bàn.



Hắn nói: “Đương nhiên có, rất nhiều, tuy nhiên chưa có ai… thành công.”



“Vì sao? Không đủ quyến rũ?”



“Không phải, bởi vì bọn họ đều có mục đích…”



“A?” Hai tay cô nhẹ nhàng kéo cổ hắn, đầu ngón tay quấn quýt quanh mái tóc đen sau tai, “Em cũng có, anh đoán xem mục đích của em là gì?”



“Anh đoán, em nhất định lại muốn xây cho trường học cái gì đó…”



Cô lắc đầu, cầm lấy ngón tay hắn, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng mút, “Em nhớ anh, thật sự rất nhớ…”



Nhớ vòng tay hắn, nhớ hơi ấm hắn, nhớ hơi thở của hắn, nhớ tất cả những thứ thuộc về hắn.



Nếu như đây là mục đích, chắc chắn sẽ là mục đích quyến rũ nhất.



Vốn tưởng rằng nước đã chảy thành sông, không ngờ được Trác Siêu Việt lại rút tay về, giữ khoảng cách với cô, “Mộc Mộc, xin lỗi, mười giờ anh có hợp đồng quan trọng cần đàm phán.”



Cô nhìn đồng hồ, “Không sao, chúng ta còn nửa tiếng.”



“Nửa tiếng?” Hắn nhíu mày, dường như suy nghĩ xem nửa tiếng có đủ giải quyết vấn đề hay không.



“Siêu Việt, chẳng lẽ anh không nhớ em sao…”



Bàn tay cô khẽ run tiến đến bên hông hắn, cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa, đi vào…



Như cô mong muốn, cơ thể hắn phản ứng không tự chế được như khuôn mặt.



“Em yêu anh!” Cô nhẹ giọng thổ lộ, đồng thời tách hai chân ra, cuốn lấy lưng hắn.



Không thể nào chống cự được loại dụ hoặc này, hắn ôm lấy cô, hận không thể hút cô vào ngực, bởi vì thứ đập điên cuồng nơi đó, chỉ thuộc về cô.



Ở trong vòng ôm rộng rãi kiên cường của hắn, giọng cô vang lên mềm mại.



Hắn cởi áo vest cùng áo sơ mi của mình, lót dưới người cô, sau đó, nâng hai chân cô, tiến đến gần, hơi dùng một chút lực là có thể tiến quân thần tốc.



“Văn phòng của anh cách âm không tốt lắm.”



“A?” Mộc Mộc nhìn thoáng qua phía cửa, nếu cô nhớ không nhầm, thư ký của hắn ngồi ngay ngoài đó.



“Xin lỗi, lúc trang hoàng gian phòng này, không lường trước được tình huống ngoài ý muốn như bây giờ.”



Thật là một tình huống ngoài ý muốn, cô do dự một chút, sống chết quyết tâm cắn chặt môi.



Hắn nhếch miệng cười, tay phải kéo gáy, hôn lên môi cô…



Đồng thời, tay trái đỡ lấy thắt lưng cô, thong thả đi vào.



Khát vọng bị lấp đầy, hư không bị lấp đầy, nhớ nhung bị lấp đầy trong nháy mắt!



Action 2



Bởi vì sợ cô sẽ không nhịn được mà kêu ra riếng, hắn dịu dàng, chậm rãi trước nay chưa từng có, tựa như ngâm mình trong dòng nước ấm, mỗi dây thần kinh đều ướt sũng, thoải mái, lại kích thích triền miên.



Còn năm phút đồng hồ nữa là mười giờ, tiếng điện thoại nội tuyến vang lên.



Giờ khắc này, Trác Siêu Việt đang thoải mái nằm ở trên ghế sô pha da thật màu đen, Mộc Mộc ngồi trên người hắn, triền miên kích động.



Tiếng chuông điện thoại dồn dập, nhiễu loạn cuộc hoan ái trong căn phòng, từ trong sôi sục dần dần phục hồi, Trác Siêu Việt thanh thanh cổ họng, nhấc điện thoại nội bộ bên cạnh sô pha.



“Trác tổng, Vương tổng ngài hẹn đã đến, bây giờ tôi có thể đưa ông ấy vào văn phòng không?”



Nhìn căn phòng hỗn độn, Trác Siêu Việt không chút do dự trả lời, “Bây giờ tôi có việc, để người ở phòng nghiệp vụ đi tiếp đãi.”



“Nhưng mà Thái tổng đang đi công tác.”



Hắn vừa định mở miệng, Mộc Mộc vội vàng lấy tay che lấy môi hắn, dùng khẩu ngữ nói: “Nếu đã hẹn người ta, anh vẫn nên đi đi, em chờ anh trở về.”



Sau đó, cô rời khỏi hắn.



Ai ngờ cô vừa rời khỏi một nửa, hắn ương ngạnh kéo cô trở về, hung hăng trừng cô một cái, “Em cho rằng với tình huống này, anh còn có thể đám phán với người ta sao?!”



Trong giọng nói có chút tức giận, làm cho một người khác trong điện thoại kinh sợ, “Trác tổng? Ngài…”



“Trước tiên cô dẫn ông ta đến phòng họp, để người ở phòng nghiệp vụ giới thiệu kỹ càng một chút đề án của chúng ta, nửa tiếng sau tôi đến.”



“Vâng!”



Action 3




Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi xa, Mộc Mộc nhẹ nhàng thở phào một hơi, “Xung quanh văn phòng anh còn có người nào khác không?”



“Người khác hẳn là nghe không thấy.” Hắn cười xoay người, đem cô đặt dưới thân, “Em có thể thoải mái kêu.”



Nói cách khác, tên cầm thú nào đó muốn lộ nguyên hình!







Nửa giờ sau, trong văn phòng tổng giám đốc thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ kiều diễm, còn có tiếng đối thoại kỳ quái.



“Van xin anh, đừng…”



“Ưm?”



“Em thật sự chịu không được, anh tha em đi…”



“Không phải anh bảo em rèn luyện thân thể, mỗi ngày kiên trì chạy bộ?”



“Em chạy, ngày nào cũng chạy.”



“…”



Mộc Mộc dùng hết sức lực, rốt cuộc trong vòng nửa giờ, may mắn không bỏ mạng.



Tạm thời thỏa mãn được vị tổng giám đốc nào đó, còn không kịp vuốt nếp nhăn trên áo sơ mi, vội vàng mặc vào.



“Ngủ một lát đi.” Lúc gần đi, hắn hôn cô, rót một chén nước đặt ở bàn trà gần sô pha, cũng đem áo khoác phủ lên người cô.



Cô ngoan ngoãn gật đầu, kéo tay áo hắn.



“Nhanh chóng trở lại!”




Action 4



Mộc Mộc nằm hồi lâu mới khôi phục được chút sức lực.



Cô mặc xong quần áo, ngồi vào bàn làm việc, tò mò nhìn lại thế giới thuộc về hắn. Tuy rằng quen biết đã sáu năm, cô lại mới là lần đầu tiên đi vào thế giới này.



Mỗi một thứ gì đó thuộc về hắn, cô đều cực kỳ cảm thấy hứng thú.



Đặc biệt là mật mã máy tính cá nhân trên bàn làm việc của hắn.



Có người đó, nếu đủ yêu một người, nhất định có thể đoán được mật mã máy tính của người đó, Mộc Mộc đột nhiên muốn thử xem.



Cô nhập ngày sinh của hắn, mật mã sai, tên, cũng sai.



Cô lại nhập vào tên của Trác Siêu Nhiên, vẫn là sai.



Sau đó, cô lòng tràn ngập chờ mong nhập vào sinh nhật của mình, mật mã sai, tên của cô, vẫn như cũ là sai… Cô thất vọng bĩu môi, được rồi, cô thừa nhận, đúng là cô có chút tự kỷ.



Thử lại vài cái, thất bại, cô nổi giận, thất bại ngồi trở lại sô pha, một hơi đem cốc nước uống hết.



Bỗng nhiên, trong đầu xuất hiện một vài số, đêm hôm trước sáu năm đó.



Cô cấp tốc chạy đến bên máy tính, nhập vào ngày tháng năm, máy tính thành công đăng nhập hệ thống.



Cảm động, không ngôn ngữ gì có thể biểu đạt.



Action 5



Tuy rằng biết không nên sử dụng đồ riêng tư của người khác, Mộc Mộc vẫn không chịu nổi lòng hiếu kỳ, mở foder có tên “Quan trọng.”



Trong foder hoàn toàn là hình ảnh, ít nhất có đến một, hai trăm chiếc.



Cô mở chiếc thứ nhất, ngón tay cứng lại trên chuột.



Đó là hình một cô gái khuôn mặt tươi cười tràn ngập hạnh phúc, ánh nắng ánh trên khuôn mặt thành một tầng mông lung.



Mà cô gái hạnh phúc này, đúng là cô, Tô Mộc Mộc, chính xác mà nói, là Tô Mộc Mộc mười bảy tuổi.



Khi đó cô nhắm mắt lại, chôn mặt trong khuỷu tay màu đồng, hai tay ôm lấy mình, chăn nửa khoác trên lưng, vai trần trong nắng sớm, một chút phong tình trên ngực cũng mơ hồ thấy được…



Mà trong ảnh chụp còn có một bàn tay, rất nhẹ rất nhẹ đặt trên tóc cô, khẽ vuốt…



Cô run run chuyển bức ảnh tiếp theo.



Vẫn là bức ảnh đó, chỉ là đã được PS, xung quanh là những đóa hoa hồng phấn, mà đóa hoa kia vừa khéo che đi phần ngực kiều diễm lộ ra ngoài.



Bức tiếp theo, mặt cô bị vẽ thành con mèo nhỏ đáng yêu.



Một bức nữa, trên mặt cô bị tô thêm một dấu môi son đỏ.



Lại một bức nữa…



Hơn một trăm bức ảnh, hình ảnh xử lý từ sáu năm trước liên tục cho đến hôm nay, gần đây nhất cũng chỉ là hơn một tháng mà thôi, cho dù là hai năm cách xa, cũng chưa từng gián đoạn…



Thời gian ở bên trên cũng không giống nhau, có khi là đêm khuya, có khi là rạng sáng, có khi là chạng vạng, dường như đều là quãng thời gian dễ dàng cô đơn của đàn ông.



Mà ảnh chụp cũng PS thành đủ loại, có đôi khi là đáng yêu, có đôi khi là xấu xí, có đôi khi lại là một màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy…



Cô cẩn thận nhìn lại thời gian, ngày ảnh chụp bị sửa thành một mảng màu đen, cô không cần suy tính cũng biết, là ngày cô tỉnh lại trên giường Trác Siêu Nhiên hôm đó…



Lời tác giả: Trong “Lôi trì”, đây là chương ta thích nhất, thực sự là rất thích.



Gần đây tăng ca, công việc tương đối nhiều, xin mọi người thông cảm!