Ba người trầm mặc xấu hổ trong vài giây, Trác Siêu Việt chậm rãi nới lỏng vòng tay, từng bước lui về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt Trác Siêu Nhiên dừng ở phần da thịt Mộc Mộc để lộ ra ngoài cổ áo, cái nhìn cương trực, trên làn da trắng nõn để lộ những dải xanh tím, sau đó dời đi, ánh nhìn chiếu lên Trác Siêu Việt.
“Tôi tưởng cậu đến thành phố X bàn chuyện làm ăn…” Mặt anh tuy rằng đã lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn còn vài phần căng thẳng.
Mộc Mộc cố gắng nắm thật chặt bàn tay, cắn môi, cúi đầu xuống. Không phải cô không muốn giải thích, nhưng đối mặt với hoàn cảnh này, cô còn có cách nào mà biện giải? Nói cô và Trác Siêu Việt lén lút là bởi không muốn nhìn anh đau khổ, hay vẫn là nói đây là một ngày cuối cùng bọn họ bên nhau… Hiển nhiên, những lời giải thích vô nghĩa ấy không thể bài trừ được sự hiểu lầm trong Trác Siêu Nhiên, ngược lại làm cho anh càng thêm nghi ngờ, càng thêm khó xử.
Lại một trận trầm mặc xấu hổ, Trác Siêu Việt ho khan hai tiếng, thay đổi chủ đề, “Tại sao anh lại đến đón em?”
“Vừa vặn hôm nay tôi được nghỉ phép. Mẹ nói cậu về, bảo tôi đến đây đón cậu.”
Trác Siêu Việt cười khổ, “Xem ra không chuyện gì qua mắt được bà ấy.”
“Đúng vậy!” Trác Siêu Việt cũng ngầm hiểu gật đầu, “Thực ra cậu không tất yếu phải giấu tôi, tôi và Mộc Mộc đã chia tay, cô ấy muốn đến với ai là tự do của cô ấy.”
Những lời này nói ra tuy là bình thản, nhưng còn sắc nhọn hơn những lời oán trách, như là một lưỡi kiếm trong bóng tối đâm thẳng vào trái tim người khác.
Mặt Trác Siêu Việt tối sầm lại, vội vàng mở miệng, “Anh, chúng em…”
“Không cần giải thích, tôi hiểu.” Trác Siêu Nhiên cười cười, nụ cười trước sau vẫn dịu dàng như vậy, “Lên xe đi, muốn đi đâu tôi đưa hai người đi.”
“Không cần.” Mộc Mộc vội vã nói, “Em về trường học.”
Mộc Mộc vừa định kéo vali đi trước, tay Trác Siêu Nhiên đã chặn lại, “Vừa tiện đường qua học viện âm nhạc, anh đưa em đi.”
Sau đó không cho phân trần, anh cầm lấy valy của cô, kéo ra ngoài, đưa cho người vệ sĩ đứng đó đã lâu. Vệ sĩ của Trác Siêu Nhiên Mộc Mộc gặp qua vài lần, tuy rằng không giới thiệu chính thức, nhưng kiểu quan hệ của hai người khi đó, người tinh ý đều có thể ngầm hiểu.
Bây giờ, nhìn thấy Mộc Mộc theo Trác Siêu Việt đi ra từ bên trong, người vệ sĩ này vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô dò hỏi.
Dọc đường đi, bọn họ không ai nói gì, người vệ sĩ kia dùng một ánh mắt đặc thù nghiên cứu cảm xúc ba người bọn họ, dường như đã hiểu gì đó, dường như lại chẳng hiểu gì.
Trong xe máy lạnh vẫn bật, trong hơi lạnh còn phảng phất mùi thuốc rất nồng, vô tình lại cố ý tạt vào mặt Mộc Mộc, nóng rát, cực kỳ khó chịu, khiến cho người ta muốn nôn.
Trác Siêu Việt nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, không nói một lời, đem cửa sổ xe mở ra, không khí ùa vào xua đi sự khó chịu trong khí quản.
Rõ ràng một quãng đường rất dài, vậy mà đảo mắt đã đến nơi.
Cánh cửa học viện âm nhạc xuất hiện. Mộc Mộc nhìn thoáng qua Trác Siêu Việt một lần cuối cùng, hắn tránh tầm mắt của cô, trên mặt không hề có chút cảm xúc, chỉ nhanh chóng đóng cửa xe, gân trên mu bàn tay hằn lên xanh tím.
Thế nào là chia ly đau đớn nhất?
Không nói cười, không nước mắt, thậm chí không một ánh nhìn. Chỉ có những tiếng hít thở chập trùng phả vào không khí, cho nhau biết rằng trái tim đang dội lại những nhịp đập tái tê.
Mộc Mộc nhàn nhạt cười, một nụ cười này, tất cả đã xong.
“Cám ơn!” Mộc Mộc nhận lấy hành lý Trác Siêu Nhiên đưa cho cô, bước nhanh về phía cửa lớn, không nói “Hẹn gặp lại!”, cũng không ngập ngừng dù chỉ một bước chân.
Khi cô nghe thấy phía sau tiếng khởi động xe, muốn quay đầu một lần nhìn lại Trác Siêu Việt, xe đã biến mất, còn lại chỉ là mùi xăng gay nồng, rất lâu không tiêu tán – mùi vị đó, mỗi lần nằm mơ lại giữa đêm khuya, dường như vẫn còn lượn lờ quanh chóp mũi.
Ngẩng đầu lên, cô cố gắng bước về phía trước.
Cho tới bây giờ, cô không còn cách nào quay đầu, cô phải quên đi tất cả, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình.
*******
Trở lại phòng, bạn bè vừa nhìn thấy cô vào cửa đều vô cùng kinh ngạc.
“Mộc Mộc, chị về khi nào vậy? Mấy ngày nay đi đâu?”
“Cùng bạn đến tỉnh khác.”
“Bạn trai phải không?”