Cuồng nhiệt môi hôn, ngón tay dày xéo ngực, mà cơ thể hắn lúc đó xâm nhập, đem chân cô tách ra, giờ khắc này, áp lực như bị đè nén mong chờ đã lâu trong hắn dội lại, tất cả lý trí không có cách nào ngăn cản được.
Hắn mạnh mẽ đi vào nơi ẩm ướt...
Hai tiếng thở dốc trầm trọng bật ra, thống khổ kích thích, cũng là hưng phấn không thể kìm chế.
Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng cơ thể cô vẫn vô cùng chặt chẽ, giống như trong trí nhớ, còn chưa tiến vào toàn bộ, sự ấm áp đã vây quanh, làm cho hắn huyết mạch sôi trào, muốn ngừng mà không được.
Hắn đứng thẳng, hai tay đỡ lấy hai chân cô, kéo về phía sau, cơ thể cùng lúc đó tiến thẳng về phía trước, đi vào nơi sâu nhất.
"A..." Mộc Mộc cắn môi, đau đớn dội lại, hai chân giữ chặt lấy thắt lưng hắn.
Nhiều năm không gặp, cốt cách của cô đã trưởng thành, qua lớp quần áo rộng thùng thình dáng người nhìn có vẻ gầy, thực ra cũng không phải, ít nhất nơi cần có thịt, cũng đầy đủ, đầu nhũ tiêm hồng làm gợi lên dã tính nguyên thủy nhất của người đàn ông trong hắn.
Hắn chậm rãi rút ra, lại dùng hết sức lực nhảy vào, lúc này, toàn bộ dục vọng của hắn xâm chiếm cô, sự kích thích cuồng loạn bắt đầu dâng lên, hắn thét lớn một tiếng...
"Á!" Mộc Mộc khó chịu rên rỉ, cơ thể run lên trong đau đớn. Người ta nói chỉ có lần đầu tiên rất đau, lần này của cô đã là lần thứ hai... À, không phải lần thứ hai, là lần thứ... Cô cũng không đếm được là lần thứ mấy, nhưng tại sao còn đau như vậy.
Rốt cuộc nghe được tiếng rên đau đớn ở phía dưới, hắn hưng phấn sôi trào rút ra, lại một lần nữa dã man tiến vào.
"A!" Cô xiết chặt ga giường, cầu xin, "Đừng, đừng mà..."
"Kêu lớn tiếng như vậy sao? Chỗ này cách âm không tốt lắm, ở bên cạnh không biết còn tưởng tôi cường bạo em."
Cô chống người ngồi dậy, đỏ mặt, nói nhỏ, "Đau, anh chậm một chút, được không?"
Đầu ngón tay khẽ lau giọt mồ hôi chảy xuống trán cô, hắn tự trách, xem ra mình hơi nóng vội. Để cho cô thời gian thích ứng, hắn không thể không đè nén khát vọng của chính mình, động tác cũng từ tốn rất nhiều.
Không còn sự va chạm đau đớn, những ma sát khoái cảm ngày càng rõ ràng, sự bủn rủn quen thuộc dần dần kéo đến, làn tràn từ chỗ sâu nhất.
Cô cuối cùng không đè nén được sự kích thích, theo tiết tấu của hắn, khó nhịn ngân nga, "Ưm... A..."
Trần nhà dập dềnh trước mắt, người trước mắt cũng theo đó chuyển động, cô không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể mê muội nắm lấy cánh tay cường kiện của hắn, lẳng lặng nhìn.
"Còn đau không?"
Cô cười lắc đầu, ngón tay chạm đến mặt hắn, môi hắn, cho dù trước mắt mơ hồ thế nào, nhưng nụ cười thỏa mãn và sự hưởng thụ nơi đáy mắt hắn vẫn thật rõ ràng, bởi có những thứ đã sớm khắc sâu vào tâm trí cô...
"Thật là anh sao?" Cô nhìn sâu vào đáy mắt hắn, còn có sống mũi thẳng tắp, nụ cười nhợt nhạt trên môi, "Người đàn ông bốn năm trước kia, thật là anh sao?"
Hắn nhếch môi, ý cười xấu xa, "Không phải không yêu tôi sao?"
Mộc Mộc nghẹn lời, quay mặt không thèm nhắc lại.
Hắn nâng lên khuôn mặt đỏ ửng, hôn môi cô, hai tay không ngừng thăm dò những nơi mẫn cảm nhất, làm cho cả người cô không còn chút sức lực, thở gấp liên tục.
"Em lập lại những lời vừa rồi một lần nữa thử xem." Hắn nâng ngực cô, ngậm lấy một bên nụ hoa.
Ánh mắt cô mông lung, hơi thở càng dồn dập, "Nói cái gì?"
"Nói em không muốn mập mờ với tôi, nói em không muốn gặp lại tôi..."
"Em..." Miệng hắn khiêu khích, sự khoái cảm tê dại làm cho ngay cả hít thở cô cũng cảm thấy bất lực.
Không nói được lời nào, thầm nghĩ hắn cứ vậy đi vào cơ thể mình, vĩnh viễn cũng không rời đi.
Lúc tay hắn di chuyển xuống dưới hai chân cô, như có như không khiêu khích nơi mẫn cảm nhất, cả người cô co lại, luốn khép chặt hai chân, bất đắc dĩ vì dị vật ở trong cơ thể làm cô muốn khép mà không thể nào khép được.
"Đừng mà..." Thanh âm của cô ai oán, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều như thiêu đốt.
"Người em yêu kia thực sự không phải là tôi sao?"
Không hổ là đàn ông được huấn luyện trong quân đội, bức cung nghiêm hình như vậy cũng biết chọn thời điểm, cô thở còn không thở nổi, lấy đâu ra sức mà khẩu thị tâm phi.
Không chống cự được sự tàn phá của tinh thần và cơ thể, cô run giọng trả lời, "Là anh..."
"Tôi chưa nghe rõ..."
Sự tra tấn sinh lý làm phòng tuyến tâm lý trong cô hoàn toàn đổ vỡ, cô lắc đầu thật mạnh, nước ánh lên trong khóe mắt, "Em yêu anh!"
Hắn nở nụ cười mĩ mãn, hai tay đỡ lấy thắt lưng cô, bắt đầu điên cuồng xâm chiếm. Nhìn cơ thể cô bất lực lay động trên giường massage, nghe thanh âm cầu xin duyên dáng thốt ra, hắn càng mất đi lý trí, mỗi lần đều tiến đến nơi sâu nhất.
Mộc Mộc bắt đầu thích ứng với tiết tấu của hắn, cảm giác được sự an ủi dần thay thế đau đớn ban đầu, mỗi lần càng kích thích mạnh hơn, cuối cùng Mộc Mộc không chịu được, toàn thân như bùng nổ, cả người run rẩy.
Chưa bao giờ như giây phút này, cô khát khao dục vọng đến thế, cô muốn hắn, không chỉ cơ thể hắn, còn có trái tim hắn, con người hắn, toàn bộ của hắn...
Nhưng cô biết, cô không thể!
"Siêu... Việt... Em thực sự rất yêu anh!" Cơ thể lên đến đỉnh cao nhất, trái tim lại như chìm vào đáy vực, cô khóc, khóc đến mất đi lý trí, cầm lấy hai tay hắn, "Anh ôm em một lần."
Cô cần một chiếc ôm của hắn, chẳng sợ chỉ là một giây ngắn ngủi.
Hắn ôm cô khỏi giường massage, bước nhanh đến phòng ngủ, đặt trên giường lớn mềm mại. Hắn lên trên giường, cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, vòng tay khăng khít.
Sau đó, hắn chuyển các loại tư thế, chiếm lấy cô không biết mệt mỏi, như hận không thể nghiền nát xương tủy cô.
Cơ thể cô trở nên cực kỳ mẫn cảm, kích thích cùng với thống khổ, cô rên rỉ ngày càng mê loạn, cho đến khi bị hắn đưa đến cao triều...
Cơ thể phía dười mềm mại, tiếng rên rỉ xiêu hồn lạc phách, cô run run co rút, Trác Siêu Việt cuối cùng không thể nhẫn lại được sự kích thích mãnh lệt này, hắn gầm nhẹ, ở nơi sâu nhất trong cô giải phóng.
...
Gian tình không nên phát sinh cuối cùng cũng đã kết thúc, hắn thở dài, khi dục niệm phát tiết song, lý trí một lần nữa khôi phục, nói không hối hận, đó là giả.
Nhưng hối hận liệu có thể thay đổi được cái gì, tất cả những thứ xảy ra cũng đã xảy ra.