Mùi rượu phả ra từ người Trác Siêu Việt, Mộc Mộc quay mặt, muốn tránh nhìn hắn, lại không cẩn nhìn thấy hình ảnh trên TV, hai chân người phụ nữ vắt trên vai người đàn ông...
Hô hấp của cô chợt cứng lại, không dám nhìn TV, chỉ sợ liếc mắt thêm một cái sẽ nhớ đêm hôm đó hắn đối với mình như thế nào...
"Anh say rồi, em đi nấu cho anh bát canh giải rượu." Mặc kệ hắn có nhìn thấy mình nói hay không, cô đứng dậy, thoát khỏi không gian làm người ta hít thở không thông này.
Bởi vì muốn trốn nhanh, giầy chưa kịp xỏ xong đã vội cất bước, kết quả là cô mất trọng tâm, cơ thể lao về phía trước.
Ngay lúc sắp hôn thảm, Trác Siêu Việt nhanh tay nhanh mắt giữ lấy thắt lưng cô.
Không biết là Trác Siêu Việt uống rượu hơi nhiều, chân tay không linh hoạt, hay là chiếc bàn trà trước sô pha làm vướng, hoặc là, hắn cố ý... Tóm lại, Mộc Mộc không hiểu tại sao lại thế này, chỉ cảm thấy trước mặt vừa chuyển, cơ thể hắn và cô ngã mạnh xuống, hắn nằm trên mặt đất, còn cô, ngã trên người hắn...
Trong phim, đầy mùi ám muội.
Tư thế của bọn họ, so với trong phim cũng không kém nhiều.
Cô nằm trên người hắn, có thể cảm giác được hơi thở của hắn rất nóng, khi nhanh khi chậm thổi vào trán cô, tim hắn đập rất nhanh, không tiết tấu nhảy lên va chạm ở nơi tiếp xúc với ngực cô, còn nơi ấy của hắn... cường ngạnh cọ sát ở bên đùi...
Cô đã từng cùng hắn, đương nhiên hiểu được ý nghĩa - hắn muốn cô, ít nhất là cơ thể hắn muốn...
Cho đến khi hắn đưa tay lên, đầu ngón tay cầm lấy cổ áo mình, cô hồi hộp quên cả hô hấp, toàn thân không còn chút sức lực, đầu óc cũng rối loạn không thể kiểm soát. Cô tự nhận đầu óc mình bình thường rất tỉnh táo, nhưng chỉ cần gặp phải Trác Siêu Việt, lập tức trở thành trống rỗng.
Tay hắn ở cổ áo cô chần chờ vài giây, cô nghĩ hắn sẽ xé cổ áo cô ra, lại không ngờ hắn đem nó kéo cao, lại kéo cao đến tận dưới cằm mình... Giống như hận không thể bao vây cả người cô không có chút kẽ hở.
"Cô không sao chứ?" Hắn hỏi.
Cô lắc đầu, bởi có hắn làm đệm, lông tóc cô không hề tổn hại gì.
"Vậy bây giờ có thể đứng dậy được không? Chị dâu."
A...
Mộc Mộc lúc này mới ý thức được mình đã nằm úp sấp trên người hắn rất lâu, chân tay luống cuống giống như mềm nhũn ra, cuối cùng dưới cái nhìn nghiến răng nghiến lợi của Trác Siêu Việt, đỏ mặt chống tay vịn đứng lên.
"Xin lỗi, không phải em cố ý."
Trác Siêu Việt căn bản không nhìn thấy cô nói gì, nhặt điều khiển từ xa trước mặt, tắt TV, chấm dứt hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim run, mới đứng dậy, xoay xoay bả vai và khuỷu tay.
"Muộn rồi, tôi xuống lầu ngủ. Cô cũng đi ngủ sớm. Còn nữa, buổi tối ngủ đừng quên khóa cửa."
Nhìn theo bước hắn chạy nhanh xuống lầu, Mộc Mộc mới trở về phòng, đóng cửa lại.
Khóa cửa lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay dần dần nóng lên...
Cô nam quả nữ sống chung một nhà. Cô rất muốn biết, nếu cô không khóa cửa sẽ xảy ra chuyện gì?
Có thể nào hắn sẽ nhất thời xúc động, nửa đêm vọt vào? Sau đó...
Hẳn là cô sẽ không phản kháng, cho dù là phản kháng cũng không địch nổi sức hắn.
Sau đó thì sao? Hắn sẽ dằn vặt tự trách? Dù sao cô bây giờ cũng là bạn gái anh trai hắn, cảm tình của hắn với anh trai lại tốt như vậy.
Hít sâu lần thứ n, Mộc Mộc khóa cửa lại.
Cô biết, Trác Siêu Việt không chỉ muốn cô khóa cửa, mà còn muốn khóa cả trái tim đang không chịu yên phận của mình lại.
Nếu đây là điều hắn muốn, cô có thể làm được, cô nhất định có thể làm được.
*****
Quen sống cuộc sống không có quy luật, Mộc Mộc ở trên giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được.
Di động bên gối vang tiếng tin nhắn, cô cầm lên xem, bên trên hiển thị tên Trác Siêu Nhiên.
"Ở nhà anh ngủ quen không?"
Cầm di động ngẩn ngơ hồi lâu, cô mới trả về ba chữ.
"Ừm, rất tốt."
"Siêu Việt có bắt nạt em không?" Phía sau anh để một hình mặt cười, ý bảo nói đùa.
"Không, anh ấy nói sẽ tôn trọng em như thánh mẫu Maria."
"Ha ha, vậy anh yên tâm rồi."
"Siêu Nhiên, anh có thể nói cho em biết vì sao anh thích em không?"
Hơn mười phút sau anh mới trả lời: "Anh cũng không rõ, chỉ là cảm giác muốn chăm sóc em, muốn bảo vệ em, muốn tốt với em."
Không có những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, không có ngọt ngào thân thiết, cảm tình bình thản như nước, có thể thấy được anh chưa hãm sâu. Tổn thương sau khi chia tay hẳn là không lớn.
"Cảm ơn!" Cô nhắn lại, "Anh nghỉ ngơi đi, anh còn rất nhiều việc phải làm, không cần để ý đến em, em có thể tự chăm sóc bản thân."
"Được, khi nào có ngày nghỉ, anh về thăm em."
Cầm di động, Mộc Mộc nghĩ xem nên dùng cách nào để chia tay với Trác Siêu Nhiên mới có thể hạn chế tổn thương đến mức thấp nhất, nghĩ mãi, ngủ lúc nào không hay biết.
Sáng sớm, cô bị tiếng bước chân bên ngoài làm tỉnh, dụi mắt ngồi dậy, ngửi được mùi pizza thịt nướng Morgan truyền đến. Nước miếng không cầm được.
Cô bò xuống giường, lặng lẽ hé mở cửa phòng, chỉ thấy Trác Siêu Việt mặc quần áo thể thao màu trắng đứng bên cửa sổ, trong tay cầm khăn lau mồ hôi trên trán, xem ra vừa đi tập thể dục về.
Trên bàn để Pizza mới mua, là mùi vị cô thích nhất.
"Dậy rồi?" Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn trở lại, cơ thể khoan thai không nói nên lời khí chất.