Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 5




Bên ngoài giông tố, đất trời u ám, bên trong ngọn đèn kiều diễm, hương thơm nồng nàn.

Giường nằm massage chuyên dụng so với chiếc giường đơn bình thường còn nhỏ hơn một chút, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nằm bên trên chỉ mặc một chiếc áo choàng lụa mỏng manh giống như dụ người đối diện đi vào khám phá.

Hắn cởi thắt lưng áo choàng Mộc Mộc, từ trên xuống dưới trừ bỏ áo choàng không có một mảnh che thân.

Hơi nước mịt mờ, da thịt cô sáng mịn như ngà voi, đẹp mê người.

Hắn hô hấp khó khăn, đầu ngón tay theo giọt nước đọng trên mái tóc dài trượt xuống bờ vai, lại khéo léo uốn lượn qua xương quai xanh xuống dưới thăm dò, cuối cùng đặt tay lên bộ ngực xinh đẹp tròn trịa, mặc dù không đầy đặn nhưng lại kiêu ngạo, mặt trên điểm chút phấn hồng, hết sức thẹn thùng.

Cảm giác quyến luyến, tay hắn dừng lại vuốt ve, ánh mắt đồng thời tự giác hạ xuống, dừng lại giữa hai chân cô...

Ánh mắt ham muốn làm cho Mộc Mộc không có kinh nghiệm sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tấm khăn trắng muốt dưới giường.

"Em đủ mười tám tuổi chưa?" Hắn đi đến bên tai cô hỏi, hơi thở thổi đến, vừa nóng lại vừa ngứa.

Mộc Mộc giật mình, không kiên định lắm gật đầu.

Hắn không truy vấn, bởi biết cho dù hắn hỏi thế nào cô gái trong lòng cũng không cho hắn câu trả lời, hắn cần gì phải lãng phí một khắc đêm xuân giá ngàn vàng.

Không nhanh không chậm, hắn cúi đầu hôn lên ngực cô, đầu lưỡi ngọt ngào vờn quanh, mùi hoa mai cùng hơi nước lượn lờ làm cho hắn thêm quyến luyến.

...

Cảm giác nóng ấm lại ẩm ướt bao vây lấy dây thần kinh mẫn cảm của Mộc Mộc, đó là một thứ cảm giác chưa bao giờ có, thần trí như tê dại, cơ thể trống rỗng, không muốn hắn tiếp tục, lại dường như muốn càng nhiều. Tay cô không tự chủ được giữ lấy đầu, mười ngón tay luồn vào tóc hắn.

Phút chốc biến thành răng nanh khẽ cán, sự đau đớn làm cô run lên, sự bối rối khó ức chế làm cô nhắm mắt lại, cơ thể cuộn vào, hai tay bất lực đặt lên bả vai hắn.

Hắn càng ngày càng nóng bỏng, tất cả sức nặng cơ thể đều đặt trên người cô, trong lúc da thịt cọ sát, Mộc Mộc dường như không thở nổi.

Khi tay hắn dừng trên đùi, cô nhất thời chấn động toàn thân, theo phản xạ có điều kiện khép chặt hai chân, chống cự lại sự tê dại xa lạ bên đùi.

Dường như nhìn ra phản ứng của cô, hắn ngừng lại, giọng nói trong tiếng hô hấp dồn dập mà sâu kín.

"Sợ sao?" Đầu ngón tay dịu dàng đi lên vén sợi tóc trên trán, làm cho cô co rúm lại, biểu tình không thể giấu được.

Mộc Mộc lắc đầu không tiếng động, cố gắng che giấu sự sợ hãi của mình. Tuy rằng đã thầm thích hắn rất lâu, tuy rằng mỗi lần nhớ đến hắn trong lòng đều nhẹ nhàng ấm áp nhưng hắn đối với cô mà nói vẫn là xa lạ. Chưa từng ngọt ngào nói chuyện yên đương, chưa từng lãng mạn thề non hẹn biển, hắn tiến vào cơ thể của cô, hưởng thụ cô, đồng thời với sự chờ mong, cô không khỏi có chút trống trải khó nói.

Hơn nữa cô nghe người ta nói... Lần đầu của người phụ nữ rất đau, nghe nói đó là sự cực lạc của người đàn ông, cũng là cực hình của người phụ nữ.

Cô tưởng tượng ra sự cực hình đó tàn khốc biết bao.

Đêm càng lạnh, vòng ôm của hắn cũng càng nóng cháy, làm cho cô có cảm giác như tan chảy.

Nhìn thấy ánh mắt cô khẩn trương, hắn an ủi cười, bàn tay vuốt ve tấm lưng cứng đờ cùng dấu răng trên môi cô.

"Lần đầu tiên đúng không?"

Cô chớp chớp ánh mắt vô tội, không biết nên trả lời như thế nào, sợ hắn vì không muốn phải chịu trách nhiệm mà bỏ đi.

"Đừng vội vã, thả lỏng chút." Hắn kiên nhẫn dỗ cô, thương tiếc dừng lại hôn trên trán, hai má, bờ môi cô, mang theo yêu thương và an ủi.

Cô cũng muốn thả lỏng, nhưng cô năm nay mới mười bảy tuổi. Cuộc sống trước kia tất cả đều chỉ có âm nhạc và đàn dương cầm, ngay cả thích một người đàn ông cảm giác thế nào cũng rất mơ hồ, đừng nói là chuyện chăn gối.

Sự vui thích xa lạ cùng thống khổ này làm cho cô không có cách nào đối mặt, nhưng lại sợ hắn cảm thấy phiền hà về phản ứng của mình, rằng muốn nhưng vẫn làm bộ cự tuyệt, nên khi ngón tay hắn bắt đầu thăm dò, cô chậm rãi buông hai chân đón nhận...

Cảm giác được sự thuận theo của cô, ngón tay hắn linh hoạt lướt vào phía trong, nhẹ nhàng thăm dò nơi ẩm ướt...

A!

Cảm giác khô nóng khác thường truyền đến toàn thân, Mộc Mộc chỉ cảm thấy cơ thể mình rõ ràng bị lấp đầy, lại giống như càng trống rỗng. Cô nắm chặt tay hắn, khẽ nâng eo lên, phát ra tiếng rên rỉ câm lặng.

Hắn nhìn ngón tay của mình, mắt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn đã sớm qua biểu hiện trúc trắc của cô mà xác định đây là lần đầu tiên, cũng đoán trước được cơ thể của cô rất chặt chẽ, nhưng khi hắn tiến vào một khắc hắn mới phát hiện sự chặt chẽ đó vượt quá tưởng tượng của mình.

Nhìn cơ thể mềm mại ngây ngô non nớt trước mắt, hắn không thể không hoài nghi cô gái này nay cả mười sáu tuổi cũng chưa đến, không thể không nghi ngờ hắn đang sỗ sàng một cô bé vị thành niên...

Hắn lắc đầu, xua đi cảm giác tội lỗi trong lòng. Đã làm đến bước này, cho dù cô còn vị thành niên hắn cũng đã xác định, dù sao hắn cũng không phải quân nhân...

Hai chữ "quân nhân" đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, một dòng khí nóng như thiêu đốt ở ngực. Để áp chế dòng khí nóng đó, hắn vội vàng muốn cô, có lẽ nhiệt huyết sôi trào khi hoan ái có thể cho hắn hưng phấn, sự mềm mại tinh tế của cô có thể làm cho hắn quên đi rằng hắn vĩnh viễn không có khả năng thực hiện ước mơ của mình.

Hắn cởi bỏ chiếc khắn tắm của mình đặt sang một bên.

Cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng cố gắng nhịn xuống... Cô cắn nhanh môi, nhắm mắt lại, im lặng nằm trên giường.

Hắn không hề chần chờ, cơ thể đi lên, tách chân cô, chống hai khuỷu tay, thắt lưng trầm xuống, cơ thể tiến về phía trước.

Một lực đáng sợ không chút do dự mà tiến vào, cơ thể cô đau đớn như bị xé rách, biết rõ căn bản không kêu ra tiếng nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không phát ra một tiếng hừ nhẹ.

"Đau không?" Hắn hỏi.

Mồ hôi ướt đẫm trán, cô cắn răng, lắc đầu.

Trong hồ, gợn nước bồng bềnh, tầng tầng gợn sóng.

Giường massage rung động, mái tóc đen dài đung đưa trong không trung.

Hắn chậm rãi rút ra, lại một lần xâm nhập vào cốt tủy, lưng cô đầy mồ hôi giống như tiến vào cơ thể cô không phải hắn mà là một lưỡi dao sắc bén, cắt cơ thể cô thành những mảnh nhỏ.

Sự đau đớn thống khổ làm cho Mộc Mộc ngây ngô lại khó thừa nhận, nước mắt yên lặng chảy xuống.

Biết rõ đây là người đàn ông trong lòng, đây là một thứ hạnh phúc, là yêu say đắm, cô không nên khóc, nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế được...

Một giọt lệ nóng bỏng rơi trên cánh tay hắn.

Người đàn ông trong mê loạn sửng sốt dừng lại, giương mắt mới nhìn thấy trên môi cô dấu răng ghê người với tơ máu.

Cơ thể chặt chẽ lại ấm áp cho hắn biết cái gọi là tiêu hồn, sự nhu nhược của cô gợi lên tính chinh phục hoang dã của đàn ông làm cho hắn trong thời gian ngắn ngủi đã quên đi tất cả, trầm luân trong hạnh phúc.

Khi nước mắt của cô đọng trên người hắn, hắn mới bừng tỉnh như bị người khác cho một bạt tai.

Hắn không biết nước mắt kia có nghĩa là gì, đau khổ, tủi thân, hoặc cũng là không tình nguyện...

Hắn thử hôn môi cô, nơi mẫn cảm trên cơ thể cô, nhẹ nhàng di động cơ thể, làm cho cô dần dần thích ứng, dần dần thể nghiệm sự sung sướng thực sự, nhưng cơ thể của cô vẫn co lại đau đớn tựa như bị ngược đãi.

Mặc kệ hắn ham muốn thế nào cũng không có cách tiếp tục.

"Xin lỗi." Hắn thở dài một tiếng, đem cơ thể mình rút ra, mang theo một thứ chất lỏng đỏ tươi.

Cảm giác biến mất, giống như có một sự mất mát. Cô bất chấp đau đớn theo sau lưng ôm lấy hắn.

Đừng đi!

Hắn vỗ vỗ tay cô ôm chặt bên hông, "Chờ một chút, anh đi lấy vài thứ."

Cô nới lỏng cánh tay, kì lạ nhìn hắn đến bên quầy rượu, từ bên trong lấy ra mấy bình, cũng không xem là rượu gì, đổ tất cả vào trong một chiếc ly.

Hắn mang đến cho cô, "Uống một chút."

Vì sao?

Cô không hỏi hắn đã trả lời, "Uống chút rượu sẽ đỡ đau."

Mộc Mộc táp lưỡi, nhiều loại rượu mạnh hòa lẫn, cay đắng pha trộn, nóng bỏng hơn so với bất cứ loại rượu nào cô đã từng uống.

Cô nuốt nuốt nước miếng, ngửa đầu, uống nguyên cả ly.

Hai tay hắn ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.

Đêm, còn rất dài.

Hắn hy vọng cô có thể cảm nhận được cảm giác được yêu.

****

So với giường massage, chiếc giường king size thoải mái hơn rất nhiều.

Không biết là bởi uống rượu hay là vì chiếc giường mềm mại, Mộc Mộc như nằm trên đám mây bồng bềnh, lại giống như rơi vào trong nước, không thể tự kiềm chế.

Cô nhắm chặt mắt lại, đợi hắn tiếp tục, mà hắn cái gì cũng chưa làm, đắp chăn lên người Mộc Mộc, đem cả cô và chăn ôm vào lòng, hôn mái tóc dài rối bời.

Tóc cô dài lại mềm mại, thoang thoảng mùi thơm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cồn lan trong máu, dần dần ăn mòn tri giác, không chỉ làm cho chân tay cô có cảm giác tê dại, còn đầu óc cũng như đóng băng.

Ánh sáng trong phòng uốn lượn trước mắt, giống như một dải cầu vồng, quá khứ hay tương lai đau đớn cách cô ngày càng xa xôi, đã không còn mỏi mệt, cũng không có đớn đau, càng không có sợ hãi...

Ánh mắt cô mông lung nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Hắn hỏi.

Cô cũng không biết mình cười gì, chỉ là vui vẻ, chỉ là muốn cười.

"Không đau?"

Cô gật đầu, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên cổ, ngón tay vuốt ve tóc hắn.

Lúc này thực sự không đau, tri giác toàn thân cô dường như đều bị cồn điều khiển, không còn thuộc về cô. Khó trách nhiều người thích uống rượu, thì ra say rượu cảm giác tốt đẹp như vậy.

"Em đang quyến rũ anh sao?" Giọng nói hắn như từ xa xưa vọng lại, trầm thấp mông lung.

Lúm đồng cười của cô càng sâu xuống, nhẹ nhàng gật đầu. Ngón tay như gần như xa xẹt qua ánh mắt linh hoạt, sống mũi anh tuấn, còn đôi môi bạc khẽ nhếch của hắn...

Củi khô bén lửa, một đốm thôi cũng có thể thiêu rụi cả đồng cỏ mênh mông.

Hắn nhiệt tình nâng lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô, hung hăng hôn xuống.

Hôn, kích thích lại nhiệt tình, quyến luyến đến độ hít thở không thông, mật ngọt lan tràn, tiêu hồn tán cốt. Hôn tới chỗ động tình, hắn kéo chăn trên nười cô, một bàn tay đem cả người cô sát vào ngực, tay kia lại bắt nơi mềm mại của cô làm tù binh, tham lam ve vuốt ...