Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 34




Xe còn chưa ra khỏi bãi đỗ, Trác Siêu Việt bởi quá vội mà quệt vào một chiếc xe đỗ phía sau. Hắn mệt mỏi quay tay lái, xuống xe lấy danh thiếp đặt lên đầu chiếc xe bị quệt, tiếp tục trở về lái xe.

Mộc Mộc ngồi bên người hắn, vài lần muốn hỏi, rốt cuộc Trác Siêu Nhiên xảy ra chuyện gì? Có bị thương hay không? Nhưng thấy vẻ mặt Trác Siêu Việt căng thẳng, Mộc Mộc lại cố nhịn, quyết định không quấy rầy hắn.

Xe lăn bánh trên con đường đông đúc, Trác Siêu Việt một tay bấm điện thoại, một tay vẫn cầm vô lăng xuyên qua dòng xe cộ. Mộc Mộc hơi lo lắng, tiến đến bên người hắn, sờ dây an toàn, giúp hắn thắt lại.

Tiếng tút chờ trong di động vang lên rất lâu, cuối cùng có người nhấc máy.

"Siêu Việt..." Giọng nói trầm tĩnh của Trác Siêu Nhiên truyền đến, không hề thay đổi. Trác Siêu Việt hít vào một hơi, Mộc Mộc cũng nhẹ nhàng thở ra, an lòng hơn một chút.

"Em nghe nói anh bị thương, rốt cuộc tại sao lại thế này?"

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là mắt bị ánh sáng mạnh chiếu vào thôi. Bác sĩ nói không có việc gì, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn." Trác Siêu Nhiên bình thản trả lời.

"Chỉ có mắt bị thương? Những chỗ khác có sao không?"

"Không có."

Một chiếc xe tải đột nhiên tạt qua đầu, Trác Siêu Việt khẩn cấp phanh lạnh, hốt hoảng nhìn chiếc xe đó đang lao lên phía trước.

Dường như Trác Siêu Nhiên nghe thấy tiếng phanh gấp, khuyên hắn. "Cậu lái xe cẩn thận, mắt tôi bây giờ đang bị thương, vạn nhất cậu tai nạn, ai chăm sóc tôi?"

"Em với anh cùng nằm một phòng bệnh, chăm sóc lẫn nhau." Trác Siêu Việt khởi động xe, tiếp tục lao về phía trước, nhưng tốc độ rõ ràng chậm đi rất nhiều.

"Cậu lái xe cho cẩn thận, lát đến bệnh viện nói chuyện sau."

"Ừm, em sẽ đến ngay."

Cúp máy, Trác Siêu Việt lại gọi một số khác, người bên kia còn chưa kịp nói chuyện, hắn đã khẩn cấp hỏi, "Cậu ở bệnh viện à? Anh trai tôi bị thương, cậu biết không?"

"Tôi biết." Người kia nói. "Bác sỹ Đào mới kiểm tra xong cho cậu ta."

"Bị thương có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ Đào nói giác mạc bị kích thích, mù tạm thời, hẳn là có thể khôi phục. Tình huống cụ thể, đợi ngày mai mời chuyên gia kiểm tra lại."

"Mù tạm thời? Cần bao nhiêu lâu mới có thể khôi phục?"

Mù? Trong đầu Mộc Mộc ong một tiếng, Trác Siêu Nhiên, người đàn ông đêm hôm đó khoác quân trang lên người, cho cô mượn bả vai để khóc, người đàn ông dịu dàng đem cô ôm vào ngực, hứa sẽ chăm sóc cô, làm sao anh có thể mù?

Trong lòng cô, anh là hoàn mỹ, giống như thần thánh...

"Siêu Việt," Người trong điện thoại do dự hỏi: "Cậu đang ở thành phố S à?"

"Ừm, tôi bây giờ đang lái xe đến bệnh viện."

"Tôi ra cửa bênh viện chờ cậu, tới nơi nói sau."

"Được!"

Cúp máy. Trác Siêu Việt lại gọi một số khác, chỉ nói một câu, "Lập tức tìm cho tôi một bệnh viện chuyên khoa mắt, loại tốt nhất."

*******

Nửa giờ sau, Trác Siêu Việt đến bệnh viện quân đội. Hắn vừa xuống xe, một vì bác sỹ mặc áo blouse trắng đi đến, Mộc Mộc đã từng gặp qua, đó chính là bác sỹ Lâm lần trước kiểm tra cho cô.

Bác sỹ Lâm nhìn thoáng qua Mộc Mộc, hơi ngạc nhiên, sau đó dường như hiểu ra, khẽ gật đầu với cô.

"Mắt anh trai tôi, có thật sẽ hồi phục được không?" Trác Siêu Việt vội vàng hỏi.

"Tình huống bình thường, tĩnh dưỡng một thời gian, thị lực có thể khôi phục."

"Phải bao lâu?"

"Việc này rất khó nói, có những người một hai háng có thể hồi phục, có những người lại lâu hơn một chút." Bác sỹ Lâm vừa nói vừa cùng hắn đi vào bệnh viện, "Cậu không cần lo lắng, với thể chất của Siêu Nhiên, hẳn là sẽ khôi phục nhanh hơn người bình thường?"

"Thật sao? Cậu không gạt tôi chứ?"

"Tôi lừa cậu làm gì?" Thang máy mở ra, bác sỹ Lâm đi vào, ấn tầng sáu.

Thang máy vững vàng thong thả đi lên, làm cho người ta vô cùng sốt ruột.

Khó khăn lên đến tầng sáu, cửa thang máy từ mừ mở ra, ngoài bậc cửa có mấy người mặc quân trang đứng chờ, thấy Trác Siêu Việt đều có thái độ vô cùng thân thiết, khuyên hắn đừng lo. Trác Siêu Việt trả lời qua loa vài tiếng, bước chân không hề chậm lại.

Đến cửa phòng bệnh, Mộc Mộc rốt cuộc nhìn thấy Trác Siêu Nhiên, áo sơ mi màu lục trên người anh vẫn phẳng phiu, khuôn mặt bình thản như trước. Nếu mắt không bị băng quấn, trên tay truyền dịch, chắc chắn không thể nhận ra anh là người bị thương.

Bên giường bệnh của anh có một cô gái Mộc Mộc biết, là Vương Diêu, mắt cô ấy vẫn còn đỏ, giống như vừa rồi mới khóc.

Vương Diêu nhìn thấy Mộc Mộc, khó nén được sự ngạc nhiên, do dự một chút nói: "Đội trưởng Trác, anh nghỉ ngơi cho tốt, lần khác em đến thăm anh."

"Được, anh không tiễn em."

Vương Diêu đi ra cửa, hờ hững lướt qua Mộc Mộc. Trác Siêu Việt tiến vào phòng, đứng trước giường bệnh, "Anh không có việc gì đừng dọa em có được không?"

"Siêu Việt?" Trác Siêu Nhiên ngẩng mặt, cười, "Cậu đến lúc nào?"

"Vừa xong. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao lại bị thương?"

"Một chút ngoài ý muốn. Không phải cậu khuyên tôi tìm cơ hội nghỉ ngơi sao, lúc này tốt lắm, có thể rỗi rãi một thời gian rồi."

Nhận ra được sự lảng tránh của anh, Trác Siêu Việt cũng hiểu được quy củ trong bộ đội, không tiếp tục truy vấn.

"Siêu Việt, chuyện tôi bị thương cậu chưa nói với ba mẹ chưa?"

"Còn chưa nói, nhưng trong doanh trại xảy ra chuyện, ba sớm muộn gì cũng biết." Trác Siêu Việt trả lời.

"Biết muộn vài ngày cũng tốt."

"Được, anh yên tâm, em không nói."

Hai người nói chuyện một lúc, Trác Siêu Nhiên bỗng nhớ ra việc gì, hơi hơi nghiêng mặt hỏi, "Cậu đến một mình?"

"Không phải." Trác Siêu Việt quay đầu nhìn Mộc Mộc mắt đã ướt nước, trong ánh mắt lại có sự thâm trầm không nói nên lời.

Trác Siêu Nhiên ngầm hiểu, cúi đầu gọi một tiếng, "Mộc Mộc?" Sau đó, đưa tay ra.

Mộc Mộc đi đến bên cạnh, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mới phát hiện tay anh toàn mồ hôi, nóng kinh người. Cô hơi hơi giật mình, lại nhìn sắc mặt Trác Siêu Nhiên, mặt anh trắng bệch, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Anh đưa tay sờ mặt cô, từ hai má di chuyển đến ánh mắt, khẽ lau khóe mắt ướt át của cô.

"Anh không sao." Anh cười nói, "Chỉ là vết thương nhẹ, bác sĩ nói, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, thị lực sẽ khôi phục trở lại."

"Anh..." Cô mở miệng muốn nói, mới ý thức được người trước mắt này không phải Trác Siêu Việt, đọc không hiểu lời mình. Hơn nữa mắt anh không nhìn được, cũng không cách nào thấy chữ cô viết.

Cách duy nhất Mộc Mộc có thể nghĩ ra được, chính là kéo tay anh đến, ở trong lòng bàn tay anh viết: "Có phải rất khó chịu hay không?"

Anh nắm chặt tay cô, cười cười, không nói gì. Nhìn anh nén đau khổ cười, Mộc Mộc không khống chế được mình, nước mắt chảy thành dòng rơi xuống.

Cô không yêu anh không có nghĩa là không có cảm tình, không có có áy náy.

"Hai người nói chuyện đi, em ra ngoài hút điếu thuốc." Trác Siêu Việt nói xong, quay đầu bước đi.

...

Nghe được tiếng đóng cửa, Trác Siêu Nhiên buông tay cô, "Mộc Mộc, khóa cửa lại."

Cô khóa cửa trở về, Trác Siêu Nhiên đã tựa vào gối đầu giường ngồi dậy, tay day trán, "Anh rất đau đầu, trong ngăn kéo có thuốc giảm đau, lấy cho anh vài viên."

Cô vội vàng mở ngăn kéo, lấy thuốc giúp anh uống.

"Bác sĩ nói, mắt của anh bị xung huyết nghiêm trọng, tạm thời chưa xác định được là vì ánh sáng mạnh tác động hay là do va chạm dòng khí gây lên, phải đợi đến ngày mai chuyên gia đến chuẩn đoán lại. Nếu là do va chạm dòng khí, giác mạc và võng mạc bị tổn thương nghiêm trọng, có khả năng sẽ mù vĩnh viễn."

Mộc Mộc liều mạng lắc đầu, chưa từng có khi nào cô lại hận bản thân mình không nói được như vậy. Cô rất muốn nói với anh, anh sẽ không việc gì, một người như anh, số phận sẽ không tàn nhẫn đến vậy.

Anh đưa tay, lau nước mắt cho cô, "Nếu mù thật, sau này anh không còn nhìn thấy chữ em viết... Ý của anh, em hiểu không?"

Cô đương nhiên hiểu, anh muốn cô suy nghĩ cho cẩn thận, nếu cô muốn bỏ đi, anh tôn trọng lựa chọn của cô.

Cô cầm lấy tay anh, ngón tay run run run viết, "Anh sẽ không, nhất định sẽ không."

*********

Truyền dịch xong, Trác Siêu Việt ngồi tựa vào đầu giường, hô hấp dần dần thư thả, giống như đã ngủ. Mộc Mộc đắp chăn cho anh, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, hướng Trác Siêu Việt đang hút thuốc phía cuối hành lang.

"Anh ấy ngủ rồi, anh ấy bảo anh đừng lo lắng, về nghỉ ngơi sớm một chút." Rõ ràng cô rất muốn an ủi hắn, khuyên hắn đừng quá lo lắng, nhưng khi đối mặt với Trác Siêu Việt, cô lại không thể nói được gì, "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc anh ấy."

Hắn dụi thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, "Em muốn ở lại với anh ấy?"

Cô hiểu được, câu hỏi của Trác Siêu Việt có rất nhiều ý nghĩa, nhưng mặc kệ là ý gì, đáp án của cô khẳng định đều là, "Đúng!"

Cô sẽ chia tay với anh, nhưng không phải bây giờ. Cô đã nợ anh quá nhiều, tại sao có thể vào lúc anh bị thương mà nói chuyện chia tay?

"Cũng tốt, bây giờ anh ấy rất cần em."

Cô ngẩng đầu lên, cười với hắn: "Anh hiện tại cũng rất cần em, có phải hay không?"

Trác Siêu Việt cong cong khóe môi, ép ra một nụ cười, "Phải, giúp tôi chăm sóc anh ấy."

"Vậy anh về nghỉ ngơi đi, em ở lại với anh ấy. Ngày mai đến nhớ mang bữa sáng cho bọn em."

Cô xoay người chuẩn bị về phòng bệnh, Trác Siêu Việt đột nhiên giữ lấy cổ tay cô, xiết thật mạnh.

Cô kinh ngạc quay đầu, đang muốn hỏi hắn có chuyện gì, hắn lại buông lỏng, vỗ vỗ vai cô cười, "Tôi không có gì bận, tôi với em cùng ở lại với anh ấy."