Vượt Niên Đại

Chương 3: Xin lỗi




Diệp Hải bị Lý Kỷ Á chặn họng, không nói được lời nào.

Đúng, hiện tại hắn không có tư cách quản lý Lý Kỷ Á.

Nhưng khi nhìn thấy đống đồ trong balo, lòng hắn thực sự chua xót. Rõ ràng hắn nên bảo vệ đứa nhỏ này, thế mà giờ đây lại không có đủ tư cách. Nói đi nói lại nguyên nhân vẫn là do hắn.

Trông thấy Diệp Hải trầm mặc, Lý Kỷ Á hối hận vừa rồi bản thân đã quá xúc động. Nếu cậu giải thích cặn kẽ, có lẽ sẽ không gặp phải tình huống xấu hổ như bây giờ.

Nhưng mà lời nói ra như bát nước hắt đi, nước đổ khó hốt.

Cầm balo của mình về phòng, cậu cũng không thèm quan tâm sắc mặt Diệp Hải tốt hay xấu nữa.

Vừa rồi cậu chỉ là che giấu nội tâm của mình theo bản năng mà thôi.

Quăng balo lên chiếc ghế sofa đơn trong phòng, Lý Kỷ Á thả mình lên giường, sức lực như bị rút cạn.

Cậu rõ ràng không muốn làm như thế, nhưng hành động của cậu lại luôn trái ngược với suy nghĩ của mình.

Muốn khóc quá.

Cậu nhìn chằm chằm chiếc đèn trên trần nhà với vẻ mặt đau khổ.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên tin nhắn Wechat.

“Kỷ Á, có đó không?”

Là Lục Minh Quân.

Lý Kỷ Á trả lời cậu ta: “Có, không phải lúc này cậu đang hẹn hò với bạn trai sao?”

Lục Minh Quân hừ hai tiếng: “Đừng nhắc đến nữa. Bọn mình xem phim xong thì đi thang cuốn xuống tầng. Đằng sau có một bác gái tay xách nách mang, đứng không vững va phải anh ấy làm anh ấy ngã xuống cầu thang, bây giờ đang ở trong cho bác sĩ khám chân.”

Lý Kỷ Á cười khúc khích: “Vậy là cuộc hẹn hò của các cậu bị hụt rồi à?”

Lục Minh Quân tiếp tục thở dài: “Đúng vậy, tớ còn chuẩn bị dẫn anh ấy đi xem kịch nói, vé cũng đã mua, lại chẳng rẻ tí nào.”

Lý Kỷ Á vẫn quan tâm đôi câu: “Được rồi, nghiêm trọng không? Cậu không sao chứ.”

Lục Minh Quân buồn rầu nói: “Tớ không sao. Buổi kịch nói tối nay tớ không đi được, hay là tớ bán lại cho cậu nửa giá nhé, hẹn crush đi xem cùng.”

Nghĩ đến mình vừa mới cãi nhau với Diệp Hải, Lý Kỷ Á thật sự không biết nên mở miệng như thế nào. Hẹn hò với chú ấy sao?

Lục Minh Quân rất có kinh nghiệm ở phương diện kết bạn trai, không bằng hỏi ý kiến cậu ta một chút, dù sao cậu cũng không có ai để hỏi.

Nếu chuyện giữ ở trong lòng quá lâu, cậu cũng sẽ tìm người thổ lộ tâm sự.

Lý Kỷ Á không nói có muốn hai tấm vé kia không, chỉ nói: “Này, Minh Quân. Hỏi cậu chuyện này.”

Lục Minh Quân lúc này đang ở hành lang bệnh viện chờ bác sĩ kiểm tra cho bạn, vô công rỗi nghề: “Cậu nói đi.”

Lý Kỷ Á hai tay cung kính cầm điện thoại, khoanh chân ngồi thẳng trên giường, thật cẩn thận nói vào micro như sợ người bên ngoài nghe thấy:“Tớ vừa cãi nhau với crush, sao có thể rủ chú ấy cùng đi xem kịch nói chứ.”

Lục Minh Quân: “Ể! Hai người chung sống với nhau?”

Lý Kỷ Á: “Không phải, bọn mình chỉ là sống cùng nhau, cậu cứ cho là bạn cùng phòng đi.”

Lục Minh Quân cũng đang đau lòng nên không tiếp tục đào sâu vấn đề này, cậu ta chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để giải quyết vấn đề cùng nhau xem kịch nói.

Lục Minh Quân: “Vậy cậu nói với người ta là cậu sai trước, rồi xin lỗi người ta, sau đó hẹn người ta cùng đi xem kịch?”

Lý Kỷ Á: “Như vậy cũng được ư?”

Lục Minh Quân: “Nguyên nhân hai người cãi nhau nghiêm trọng không?”

Lý Kỷ Á: “Không nghiêm trọng, bình tĩnh suy ngẫm lại cũng là do tớ quá kích động, không khống chế cảm xúc.”

Lục Minh Quân: “Nói cụ thể xem nào."

Lý Kỷ Á: “Thì là bao cao su cậu tặng tớ bị chú ấy nhìn thấy……”

Lục Minh Quân: “Anh ta là người cổ lỗ sĩ à? Thời đại nào rồi, trong cặp của học sinh nào mà không có bao cao su?”

Lý Kỷ Á định nói thật ra là có, trong cặp của học trưởng Lê ngây thơ của cậu chắc chắn là không có mấy thứ đó, song những việc như này cũng không thể tùy tiện nói với người khác.

Lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở về, Diệp Hải không phải là người cổ hủ, hắn chỉ là cha nuôi, nhưng chuyện này lại không thể nói cho Lục Minh Quân.

Lý Kỷ Á khô cằn mà nói: “Chú ấy tương đối cổ hủ, thích quản giáo người ta, vì thế tớ mới bị chú ấy nói.”

Lục Minh Quân làm biểu cảm xuýt xoa, vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của Lý Kỷ Á, tiếp tục tìm cách giúp cậu giải quyết vấn đề.

Người tốt việc tốt ấy mà, vừa hay dùng kinh nghiệm của bản thân góp ý cho nhau để giết thời gian.

Lục Minh Quân: "Nếu đã như thế, vậy cậu mau đi xin lỗi anh ta đi, sau đó hỏi anh ta có muốn đi xem kịch nói không, lấy lý do chính đáng là được bạn học cho vé.”

Lý Kỷ Á: “Như vậy có được không đó?”

Lục Minh Quân: “Nếu anh ta lớn tuổi hơn cậu, hẳn là sẽ không cự tuyệt lời xin lỗi của cậu, cậu cứ thử xem.”

Hai tấm vé xem kịch không hề rẻ, có thể mua qua tay với giá hời cũng quá là ngon rồi.

Lý Kỷ Á: “Để tớ thử xem.”

Đặt điện thoại xuống, Lý Kỷ Á ngồi tư thế thiền, hai mắt nhắm chặt, lại mở mắt ra, ánh mắt càng thêm kiên định.

Xin lỗi, xin lỗi, nhưng xin lỗi Diệp Hải như thế nào?

Lý Kỷ Á trong phòng rối như tơ vò, Diệp Hải ở ngoài cũng hối hận vô cùng.

Sau khi Lý Kỷ Á tức giận lao vào phòng, Diệp Hải đứng ngây ra đó mà ngẫm nghĩ.

Hành vi vừa rồi của hắn quả thực hơi quá.

Trước tiên, Lý Kỷ Á đã là thành niên.

Kỳ thật, hắn không còn là cha nuôi của Lý Kỷ Á. Khi còn là cha nuôi cũng không thực hiện nghĩa vụ của mình, bây giờ đột nhiên nhảy ra quản lý dạy dỗ cậu, có vẻ thực sự không hợp lý, nhưng hắn phải làm sao đây?

Hắn muốn trực tiếp đi gõ cửa xin lỗi, nhưng chân bước đến cửa lại không nhấc nổi.

Hắn tự hỏi, quan hệ hiện tại giữa hai người là gì?

Đã thay đổi rồi, hắn biết chứ.

Hết thảy đều thuyết bất thanh đạo bất minh.*

(*Tình cảm, quan hệ khó nói rõ ràng)

Thu lại bàn tay đang định gõ cửa, Diệp Hải ngồi trở lại trên sô pha tiếp tục suy nghĩ, tìm thời điểm thích hợp để xin lỗi Lý Kỷ Á trước.

Lẽ ra hắn không nên hỏi cậu như vậy, dù sao thì con trai cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Vả lại những đứa trẻ ở độ tuổi này có lòng tự trọng hơn bao giờ hết.

Suy đi nghĩ lại, Diệp Hải cuối cùng lại tập trung vào những chiếc bao cao su đặc thù kia.

Trước kia Lý Kỷ Á ngây thơ như vậy, sao cậu có thể mua được những thứ này?

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự có bạn trai?

Với tư cách là “phụ huynh”, hắn rất lo lắng. Trừ lo lắng ra, còn có một chút không cam lòng, bất an, và khó chịu.

Tuy rằng mới nhận nuôi đứa nhỏ này hai năm, nhưng cũng chính do một tay hắn biến một đứa trẻ luôn tự ti thành một cậu học sinh lạc quan, tích cực. Nếu ai hái thành quả mà hắn nuôi dưỡng hai năm, hắn đương nhiên sẽ không vui, càng đừng nói đến chuyện chiếm giữ thân thể cậu.

Tưởng tượng đến cảnh Lý Kỷ Á chủ động cầm bao cao su đi khách sạn cùng bạn trai, Diệp Hải như con kiến trên nồi, không thể nôn nóng hơn.

Tuyệt đối không thể có bạn trai!

Ngay khi tâm trí Diệp Hải đang mưa rền gió dữ, Lý Kỷ Á đã làm xong đấu tranh tư tưởng từ trong phòng bước ra.

Cậu vẫn không tươi cười với Diệp Hải, nói thẳng ra là sắc mặt chẳng hề tốt.

Lý Kỷ Á lúng túng lê chân đến trước mặt Diệp Hải, nhỏ giọng xin lỗi: “Chú Diệp, cháu xin lỗi, vừa rồi cháu không nên nói như vậy.”

Diệp Hải tai thính, Lý Kỷ Á vừa cất lời hắn đều nghe thấy.

Diệp Hải vẫn tự cho mình là “phụ huynh”, im lặng ba giây mới lên tiếng: “Tôi không trách cháu, tôi cũng không đúng, không nên tùy tiện chất vấn cháu như vậy.”

Hai người cứ như vậy mở lời, Lý Kỷ Á không phải người giỏi ăn nói, cậu đưa cho Diệp Hải một cái thang, đồng thời cũng là tạo cho mình một cơ hội.

Lý Kỷ Á nói thẳng: “Vừa nãy bạn học của cháu cho cháu hai tấm vé xem kịch nói, buổi tối chú có rảnh đi xem cùng cháu không?”

Diệp Hải đã dự định cuối tuần về nhà tháp tùng Lý Kỷ Á, đương nhiên là rảnh: “Tôi rảnh, nói cho tôi thời gian địa điểm, tối sẽ đưa cháu đi.”

Lúc này, hắn như mở cờ trong lòng. Vậy là không phải đi cùng bạn trai khác, xem ra những chiếc bao cao su đó không có đất dụng võ rồi, phải tìm thời gian tiêu hủy chúng mới được.

Lý Kỷ Á nói cho hắn thời gian địa điểm và tên đoàn kịch.

Diệp Hải đúng là xứng danh nghệ sĩ trong giới diễn xuất, hắn giả vờ như chuyện cãi vã vừa rồi chưa từng xảy ra: "Tôi từng nghe nói qua đoàn kịch này rồi, nhưng chưa từng đến xem như một khán giả bình thường, ông chủ của đoàn kịch đó tôi có quen biết.”

Lý Kỷ Á: “Vậy là vở kịch này chú xem rồi sao?”

Diệp Hải lắc đầu: “Chưa, buổi tối tôi sẽ đi xem cùng cháu, thuận tiện xem xem có diễn viên nào đáng để tôi chú ý không.”

Lý Kỷ Á mím môi: “Diễn viên nam hay diễn viên nữ?”

Diệp Hải bật cười: “Nghĩ gì vậy, đương nhiên là diễn viên có kỹ thuật diễn tốt.”

Lý Kỷ Á lúc này mới vui vẻ một chút: “Kịch nói buổi tối bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, chúng ta ăn cơm ở nhà hay bên ngoài?”

Diệp Hải: “Có một quán mì trộn tương rất ngon ở gần kịch trường đó, tôi đưa cháu đi ăn.”

Vậy là ăn ở ngoài.

Quyết định hai người có thể cùng nhau đi xem kịch nói, lại giải quyết được vấn đề cãi nhau, tâm tình của Lý Kỷ Á Lục tốt lên không ít. Cậu liền tay gửi tiền hai tấm vé cho Lục Minh Quân, sau đó gục đầu vào gối mà cười tươi, vui mừng khôn xiết.

Trước đây cậu và Diệp Hải ra ngoài đều do đối phương làm chủ, bây giờ cậu được chủ động một lần, cảm giác thật sung sướng làm sao.

Cậu đứng trước tủ rất lâu mà không tìm được bộ đồ ưng ý. Mùa hè mặc áo phông trắng vẫn phù hợp nhất.

Lục Minh Quân nói, mặc quần áo màu trắng trông thanh thuần mà không kiêu kỳ, lại lộ ra làn da trắng nõn cùng chiếc cần cổ và xương quai xanh xinh đẹp. Nếu đối phương có ý với người đó, nhất định sẽ không rời được mắt.

Lý Kỷ Á cảm thấy Lục Minh Quân nói rất có lý. Cậu rất hay nhìn trộm xương quai xanh của Diệp Hải, gợi cảm chết người.

Cuộc cãi vã đã được cho qua một cách an toàn.

Lý Kỷ Á buổi tối lại vui vẻ cùng Diệp Hải đi ăn mì trộn tương.

Diệp Hải chiều nay phải đi ra ngoài, rõ ràng là cố ý tắm rửa sạch sẽ, râu ria cạo sạch, tóc tai chải chuốt xịt keo gọn gàng, áo sơ mi được là phẳng phiu.

Vị ảnh đế năm nào vẫn phong độ ngời ngợi, khiến cho Lý Kỷ Á mê đến không biết đông tây nam bắc. Nhiều lúc đi đường suýt chút nữa va vào lưng người ta, cuối cùng Diệp Hải phải ôm cậu dẫn đi để không tiếp tục mất mặt đụng phải người ta nữa.

Nhận thấy bản thân đã mê trai đến phát cuồng rồi, khi ăn mì trộn tương Lý Kỷ Á đỏ mặt đến độ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Hải.

Đẹp trai vãi!

Chỉ muốn mang về nhà cất đi không cho ai nhìn!

Diệp Hải đương nhiên biết mình đẹp trai đến mức khiến tim Lý Kỷ Á đập lạc nhịp. Hai người ăn xong mì trộn tương thì đi xem kịch nói. Trong lúc chờ mở màn, hắn không cần mặt mũi mà hỏi Lý Kỷ Á: “Tôi đẹp trai không?”

Lý Kỷ Á: “……”