Vượt Ngoài Dự Đoán

Chương 26




Ánh đèn đường thỉnh thoảng hắt qua mặt, lúc sáng lúc tối. Lâm Nhiên nhìn chăm chú vào sườn mặt Lý Triết, khuôn mặt của anh cũng khi tỏ khi mờ. Sau khi lên xe, hai người chỉ trao đổi vài câu đơn giản rồi lặng im.

Lâm Nhiên vẫn còn trong cơn say, cậu cảm thấy mệt mỏi, đầu óc mơ màng, chỉ có thể đưa ra những câu trả lời đơn giản. Chiếc xe chạy về hướng tiểu khu Hoa Vân – nhà của cậu.

Nhớ lại lần đầu gặp gỡ không lâu trước đây, Ngụy Kiêu kết hôn, cậu cũng say rượu và được Lý Triết đưa về nhà. Khi đó vẫn là mùa thu, ban đêm có hơi lạnh, nhưng không lạnh như bây giờ.

Khi rời quán bar, gió đêm mang theo hơi lạnh vẫn còn lưu trên da thịt Lâm Nhiên. Đêm nay cậu mặc trang phục phong phanh, thời trang phang thời tiết.

Lâm Nhiên chăm chú nhìn Lý Triết lái xe, cậu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ dùng ánh mắt băn khoăn dõi theo anh. Mặc dù cả hai sớm chiều ở chung, cậu cảm thấy rất quen thuộc với Lý Triết, nhưng thật ra cậu không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người ấy.

Chiếc xe thuần thục dừng lại ở gara tiểu khu của Lâm Nhiên, Lý Triết tháo dây an toàn, quay đầu nói với Lâm Nhiên: “Anh đưa em lên.”

Lâm Nhiên gật đầu.

Lý Triết giúp Lâm Nhiên mở cửa xe, thấy cậu từ từ bước xuống, động tác chậm chạp, hai chân như nhũn ra. Lý Triết đưa tay mạnh mẽ dìu lấy cậu.

Dựa vào Lý Triết, bị anh dìu đi, Lâm Nhiên lẩm bẩm: “Em cảm thấy cảnh này rất quen thuộc.”

Lý Triết cũng nhớ lại chuyện trước kia, hạ giọng nói: “Em cứ uống rượu là say, lần sau uống ít thôi.”

Lâm Nhiên vốn đã kiêng rượu một thời gian, vì dạ dày không tốt, uống nhiều quá sẽ đau dạ dày.

“Em không uống nhiều.” Lâm Nhiên nói trong cơn say, tham lam hưởng thụ hơi ấm từ Lý Triết, theo bản năng dựa vào cơ thể anh, tìm kiếm sự ấm áp trong đêm đông.

“Lý Triết, chúng ta quen nhau từ mùa thu, mới qua một mùa thôi, thật không thể tưởng tượng nổi, cảm giác như đã quen anh hơn nửa đời.”

Trong trạng thái say, lời nói ra không có logic, chỉ là độc thoại nội tâm.

Cánh tay Lý Triết ôm chặt lấy vai lưng Lâm Nhiên, họ truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau qua lớp quần áo. Lâm Nhiên cảm thấy an tâm, giao phó toàn bộ trọng lượng cơ thể cho Lý Triết, không hề sợ mất đi điểm tựa, sẽ té ngã trên mặt đất.

Hai người vào thang máy, Lâm Nhiên dựa vào Lý Triết để đứng thẳng, mặt đối mặt gần sát bên nhau, Lý Triết dùng một tay ôm lấy thân thể đối phương như đang bảo vệ. Động tác của anh tự nhiên như không.

Ra khỏi thang máy, Lý Triết vẫn dìu Lâm Nhiên đi, hai người chênh lệch chiều cao vừa đủ để Lý Triết thoải mái đỡ cậu.

Đến trước cửa nhà Lâm Nhiên, Lý Triết mới buông cậu ra, thuần thục nhập mật mã, mở cửa.

Lâm Nhiên chậm chạp bước vào nhà, ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó. Lý Triết đóng cửa lại, ngồi xuống ghế và tháo giày, sau đó thay đôi dép lê.

Vừa thay xong dép lê, ngẩng đầu lên, anh thấy ánh mắt Lâm Nhiên dán chặt lên người mình. Khi bốn mắt chạm nhau, Lâm Nhiên không tự chủ được mà mỉm cười, cậu vẫn còn say rượu.

Lý Triết đi vào phòng tắm, lấy khăn mặt của Lâm Nhiên, làm ướt rồi vắt khô. Anh mang khăn ra và giúp Lâm Nhiên lau mặt.

Trên mặt Lâm Nhiên dính vết rượt, người cũng nồng nặc mùi cồn. Độ ấm còn lưu lại trên khăn sau khi dấp nước khi lau lên mặt khiến lỗ chân lông thư giãn, đem lại cảm giác thoải mái. 

Sau khi giúp Lâm Nhiên rửa mặt, Lý Triết cởi áo khoác và giày của cậu ra, lo liệu cho Lâm Nhiên như cho một người không thể tự chăm sóc bản thân khi say rượu.

Lâm Nhiên thư thái nằm trên ghế sô pha, ánh mắt vẫn dõi theo Lý Triết đang dọn dẹp bàn trà.

Bàn trà nhà Lâm Nhiên vẫn luôn như vậy, khá bừa bộn, gói đồ ăn vặt chưa kịp vứt, tay cầm game vứt bừa bãi, điều khiển từ xa, ly và chai nước lung tung trên bàn. 

Lý Triết – người luôn sống ngăn nắp và sạch sẽ, mỗi lần đến nhà Lâm Nhiên đều không thể chịu nổi mà phải dọn dẹp.

Sau khi dọn dẹp sơ qua, Lý Triết ngồi xuống sofaa, nhìn Lâm Nhiên: “Tỉnh rượu chưa?”

“Tỉnh rồi.”

Lâm Nhiên bò dậy, thay đổi tư thế, ngồi thẳng lưng.

“Vậy thì…”

Lý Triết nghiêng người về phía Lâm Nhiên, giọng điệu bình tĩnh: “Chúng ta tâm sự đi.”

Lâm Nhiên gật đầu, họ thực sự cần nói chuyện.

Lý Triết không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Em cảm thấy chúng ta không giống người yêu, không đủ thân mật, nhưng anh lại nghĩ rằng anh và em là người yêu.”

“Chúng ta giống như…”

Lý Triết nghĩ một lúc, cầm lấy hai chiếc ly trên bàn, một là ly của Lâm Nhiên, một là ly Lâm Nhiên mua cho anh. Anh dùng hai chiếc ly để so sánh: “Chúng ta giống như hai ly nước, một ly nước ấm, một ly nước nóng, chúng có sự chênh lệch về nhiệt độ.”

Lâm Nhiên đồng tình với cách hình dung này. Quả thật, hiếm có lúc Lý Triết sẽ thể hiện sự nhiệt tình, rồi lại nhanh chóng hạ nhiệt. Lý Triết như ly nước ấm, còn cậu thì là ly nước nóng.

“Lâm Nhiên, anh không biết nữa. Anh chỉ sợ mình sẽ luôn là một ly nước ấm, không theo kịp sự nồng nhiệt của em.”

Lý Triết đặt ly xuống, nhìn Lâm Nhiên, ánh mắt bình thản: “Đây là vấn đề của anh.”

Cơn say gần như đã tan biến, đầu óc bắt đầu tỉnh táo hơn, Lâm Nhiên buột miệng hỏi: “Có phải anh vẫn còn yêu ai khác không? Người yêu cũ? Bạn gái cũ?”

Lý Triết trố mắt trong hai giây, rồi thẳng thắn trả lời một cách thành khẩn: “Không có.”

Hít thở sâu, Lâm Nhiên hỏi tiếp: “Hay là anh để ý chuyện em là đàn ông?”

Lý Triết nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiên, trả lời chắc nịch: “Anh không ngại.”

Lâm Nhiên cúi đầu cắn ngón trỏ, đắn đo suy nghĩ, rồi cậu bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý Triết hồi lâu, rồi hỏi: “Có phải anh bị yếu sinh lý, nên anh ghét sự thân mật?”

Lý Triết cười, không ngờ rằng Lâm Nhiên lại nghĩ như vậy. Anh nhướng mày: “Muốn kiểm tra bên dưới không?”

Lâm Nhiên cảm nhận nhiệt độ trên khuôn mặt tăng lên nhanh chóng, mặt cậu đỏ bừng, không thể tiếp tục cuộc trò chuyện.

Sau khoảng một phút im lặng, Lâm Nhiên buồn bã nắm tóc, không thể hiểu nổi rốt cuộc lý do là gì? Gãi đầu quá mạnh, cậu bứt ra vài sợi tóc, nhìn vào những sợi tóc kẹp giữa ngón tay, Lâm Nhiên thở dài buồn bã, lẩm bẩm: “Vậy tóm lại là anh có vấn đề gì?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhiên cảm thấy áy náy vì lời nói của mình, cậu dời tầm mắt, quay đầu đi, tay nắm chặt, cơ thể cứng đờ.

“Hồi đại học, anh từng hẹn hò với một cô gái trong một thời gian ngắn, cô ấy là đàn chị của anh, rất thông minh. Khi chia tay, cô ấy nói rằng anh có chút vấn đề, dùng một thuật ngữ tâm lý học…”

Lý Triết chậm rãi nói, giọng điệu không biểu lộ cảm xúc gì, từng từ rất rõ ràng, dù lộ ra vẻ tự hỏi, nét mặt của anh dường như cũng không hề buồn rầu.

Thật vậy, chưa bao giờ Lâm Nhiên thấy Lý Triết bộc lộ cảm xúc tiêu cực.

“Hình như là một chứng sợ hãi nào đó.” Lý Triết tiếp tục suy nghĩ, rõ ràng không để tâm đến lời chỉ trích của bạn gái cũ, nên bây giờ mới khó nhớ lại.

“Chứng sợ hãi quan hệ thân mật.”

Lý Triết nghĩ tới điều đó, anh cười nhẹ rồi tiếp tục nói, giọng đều đều: “Cô ấy nói anh như một loài động vật có ý thức lãnh thổ riêng, hơn nữa thường xuyên bỏ qua cảm xúc của người khác, không thích hợp làm bạn bè, càng không thích hợp làm người yêu.”

Chứng sợ hãi quan hệ thân mật?

Không thích hợp làm bạn bè, càng không thích hợp làm người yêu?

Vẻ mặt Lâm Nhiên mờ mịt, cậu không hiểu lắm, nửa tin nửa ngờ, chưa từng nghe qua về hội chứng này.

Biểu cảm bình thản biến mất, Lý Triết nhìn Lâm Nhiên với vẻ nghiêm túc: “Em cũng từng nói một câu tương tự.”

Lộ ra vẻ co rúm, Lâm Nhiên cẩn thận hỏi: “Câu nào?”

“Chúng ta không phải người yêu.” Khi nhắc tới câu này, Lý Triết dường như vẫn cảm thấy kinh ngạc.

“Có phải anh chỉ lo học hành và làm việc, rảnh rỗi lại chơi bóng rổ, bỏ bê bạn gái, nên cô ấy mới kiên quyết chia tay anh?” Lâm Nhiên cười, cười ra nước mắt, cậu nỗ lực không để nước mắt tràn ra.

“Đừng khóc.”

Thấy Lâm Nhiên rơi lệ, Lý Triết có vẻ lúng túng, anh sáp lại gần, đưa tay vuốt mặt Lâm Nhiên, giọng nhẹ nhàng.

Lâm Nhiên nhào vào lòng Lý Triết, ôm cổ anh, nhỏ giọng khóc nức nở, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng bất lực. Người đang ôm mình này rõ ràng có vòng tay ấm áp, cơ thể khỏe mạnh mà.

“Đỡ hơn chưa em?”

Một lát sau, Lý Triết bình tĩnh hỏi, Lâm Nhiên gật đầu, buông tay khỏi cổ đối phương.

Hai người tách ra, Lý Triết nhìn kỹ mặt Lâm Nhiên, đưa cho cậu một tờ khăn giấy, lại sờ mũi mình, nhắc nhở rằng cậu chảy nước mũi.

Lâm Nhiên nhận khăn giấy lau nước mũi, sau đó xấu hổ cười, đã không còn là đứa nhóc, sao lại dễ khóc như vậy chứ.

Khóc xong, cảm xúc của Lâm Nhiên không còn nặng nề nữa, cậu điều chỉnh tâm trạng, vui vẻ nói đùa: “Nói như vậy, chúng ta tốt nhất cũng không nên làm bạn, vì anh không có tình cảm.”

Lý Triết đáp: “Em sờ thử xem, có cảm nhận được tim đập không?”

Lâm Nhiên nói: “Không sờ.”

Nhìn nhau cười, nụ cười thoáng qua, hai người lại rơi vào im lặng.

“Lý Triết.”

“Ơi?”

“Anh muốn hỏi em, sau khi biết những điều này, em có muốn chia tay không sao?”

Lâm Nhiên hỏi nhỏ, úp mặt vào ghế, khiến đối phương không thấy rõ mặt cậu.

Cảm giác có ngón tay khẽ chạm vào tóc mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ lên vầng trán, Lâm Nhiên ngẩng đầu, mở to mắt, đôi mắt ấy trong veo ngấn nước.

Lý Triết dùng lòng bàn tay che mắt Lâm Nhiên lại, không muốn thấy nước mắt của cậu lần nữa, giọng điệu anh nghe thật lý trí, nhưng tốc độ nói lại chậm lại: “Trong tình huống này, quả thật chia tay sẽ tốt hơn, như em nói, không làm người yêu nữa, quay lại làm bạn bè.”

Lòng bàn tay của Lý Triết ấm áp, mắt Lâm Nhiên ướt át, cậu kéo tay Lý Triết ra, muốn nhìn mặt đối phương, quả nhiên trên mặt Lý Triết vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

Lý Triết phân tích, như đang phân tích số liệu một cách máy móc: “Nhưng anh nghĩ, sau khi chia tay, chúng ta cũng không thể làm bạn.”

Lâm Nhiên dụi đầu vào cánh tay mình, quay lưng lại với Lý Triết, toàn thân tỏa ra sự kháng cự, không muốn nghe thêm.

Lý Triết tiếp tục: “Lâm Nhiên, anh có một đề nghị, em có thể cân nhắc.”

Kéo tay Lý Triết ra khỏi tóc mình, Lâm Nhiên ngồi thẳng lại, hỏi: “Đề nghị gì? Cân nhắc gì?”

Lý Triết nói: “Mỗi khi anh bỏ bê em, em hãy nhắc nhở anh.”

Lâm Nhiên hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lý Triết nói: “Anh sẽ sửa.”

Rất thành thật, ngoài dự kiến của Lâm Nhiên, cậu ngơ ngác nhìn Lý Triết, nghiền ngẫm lời đối phương.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Triết: Anh sẽ sửa, em đừng chia tay với anh.

Lâm Thao: Tôi đã bảo rồi, những người có tuổi thơ bất hạnh rất khó mang lại hạnh phúc cho người khác, tránh xa em trai tôi một chút.

Đạo diễn: Cậu quả nhiên là có bệnh.

Lý Triết: Im đi.