Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ) - Chương 52




- Ngươi có dự tính gì?



Quân Nam thật thẳng thắn đáp:



- Tiểu đệ là muốn về phía nam. Chuyện triều đình, chuyện thiên hạ xem ra đệ không nên dính vào?



Trần Khát Chân lắc đầu:



- Ngươi...chỉ như vậy lại sợ Hồ Quí Ly?



Quân Nam lại lắc đầu:



- Đệ không phải là đại nhân vật gì. Đệ chỉ muốn bảo vệ tốt người nhà của mình. Khát Chân đại ca, nhân hôm nay, có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại. Đệ có đôi lời muốn nhắc nhở với đại ca! Đại ca muốn đối phó với Hồ Quí Ly, không nhất định phải dùng thích sát.



Dừng một lúc, y nói tiếp:



- Mà nếu thật sự phải thích sát, thỉnh cầu đại ca càng kín đáo, càng yên tĩnh càng tốt. Và nhớ là đã quyết định thì đừng do dự!



Trần Khát Chân cả kinh, một người mặt sắt lạnh lùng như gã cũng có lúc phải lộ ra cảm xúc thật. Gã không dám tin nhìn vào Quân Nam. "Hắn lại biết kế hoạch của mình? Hắn có thể nào sẽ nói lại với Hồ Quí Ly hay không? Không đâu, hắn sẽ không nói. Nếu không tại sao hắn lại nói ra những lời này với mình?"



Quân Nam điềm nhiên tự rót rượu tự uống, mặc kệ Trần Khát Chân đang lo lắng quay cuồng vì lời nói của mình. Uống cạn cả bầu rượu, Quân Nam đứng dậy lảo đảo chắp tay nói:



- Đêm nay, tiểu đệ lại làm phiền phủ đệ của Khát Chân đại ca rồi!



Nhìn y mắt nhắm mắt mở tựa vào cột nhà, Trần Khát Chân đứng dậy, bước đến trước mặt Quân Nam nói:



- Ngươi không nghĩ rằng những lời vừa rồi của ngươi chính là xúi giục ta mưu sát đại thần, là đại tội trảm thủ, ngươi thật sự là muốn chết hay sao?





Quân Nam khẽ cười:



- Nếu bây giờ đại ca muốn, liền có thể gϊếŧ ta, Quân Nam tuyệt đối không xuất thủ phản kích. Chỉ cầu đại ca về sau bảo đảm tính mạng cho ba vị nương tử của ta. Quân Nam cam nguyện chịu chết!



Trần Khát Chân căng thẳng nhìn Quân Nam:



- Ngươi nói đi, Hồ Quí Ly lại uy hiếp ngươi những gì?




Quân Nam lắc đầu:



- Ta nói huynh cũng không tin ta. Thôi thì còn bắt ta nói làm gì? Trần Khát Chân đại ca, Trịnh Quân Nam kính trọng huynh là một đại anh hùng. Ta chỉ có thể khuyên huynh bấy nhiêu. Còn lại đều là số mệnh của lịch sử. Quân Nam không thể can thiệp.



Trần Khát Chân chau mày:



- Cái gì gọi là số mệnh lịch sử?



Quân Nam vừa định xoay bước đi, bị Trần Khát Chân chặn lại, y nhìn lên trời nói:



- Trần Khát Chân đại ca, Hồ Quí Ly nhất định sẽ soán ngôi thành công. Đó là định số, huynh có tin không?



Trần Khát Chân kích động, nắm cổ áo Quân Nam giơ lên:



- Ngươi điên rồi! Ngươi cũng muốn hùa theo Hồ Quí Ly tạo phản phải không?



Quân Nam không phản ứng nào, mặc nhiên đứng im cho Trần Khát Chân túm y ném xuống đất:




- Hắn có lòng mưu phản, cả thiên hạ ai ai cũng biết. Sự việc đã đến nước này. Toàn bộ triều đình đều nằm trong tay ông ta. Trần Khát Chân đại ca, binh quyền của huynh sẽ ngăn cản được hắn hay sao?



Gã biết Quân Nam nói đúng. Hồ Quí Ly con người này làm việc cẩn thận. Y ngay từ thời Nghệ hoàng còn tại vị đã khống chế được triều đình. Cả Nghệ hoàng còn không có khả năng thu thập ông ta chỉ có thể dùng vọng niệm hi vọng ông ta sẽ không tạo phản. Thời thế hiện giờ thì thế nào. Triều đình ngoài thế lực Vương thượng thư còn chút ảnh hưởng với bá quan. Còn lại đều là vây cánh của Hồ Quí Ly. Vua Thuận Tông thật ra chỉ là bù nhìn. Còn bên phía Trần Khát Chân, Trần Nguyên Hãng, tuy là nắm được binh quyền Long Tiệp quân, nhưng nếu muốn điều binh thì phải có hổ phù của hoàng thượng ban. Nhưng hoàng thượng lại phụ thuộc vào Quí Ly, là con rối do Quí Ly giật dây. Cho nên cách duy nhất mà Trần Khát Chân, Trần Nguyên Hãng nghĩ được đó chính là ám sát Hồ Quí Ly. Chỉ có gϊếŧ chết ông ta thì mới có thể hi vọng đập tan âm mưu của nhà họ Hồ. Nhưng Quân Nam có thể nói ra điều này, rõ ràng kế hoạch này có thể đã bị Hồ Quí Ly đoán được. Trần Khát Chân nhìn Quân Nam ngồi trên mặt đất, gã thật sự không biết nên cư xử thế nào, con người này có thể tin tưởng được hay không?



Đột nhiên, Quân Nam phun ra một ngụm máu. Trần Khát Chân kinh hãi vội đến đỡ lấy Quân Nam:



- Ngươi bị làm sao vậy? Người đâu, gọi y quan đến đây!



Quân Nam ngăn lại:



- Ngài cho ta mượn chỗ nghỉ ngơi một đêm là được rồi!



Trần Khát Chân gật đầu, sai người đến dìu Quân Nam vào phòng khách. Hai gia nô đi rồi, Quân Nam ngồi dậy, lau vết máu trên miệng mình cười nhẹ, móc trong ngực áo ra khối Huyền Môn Ngọc thạch nói thầm: "Hôm nay nếu có thể lấy được, mặc kệ là Thiên thư hay mật tịch của Huyền Ngọc Môn, Quân Nam ta nhất định sẽ qui ẩn, đợi thời cơ sẽ phục lại Huyền Ngọc Môn. Chuyện của triều đình ta không bận tâm. Càng không có năng lực thay đổi lịch sử. Chỉ mong Trần Khát Chân nghe theo lời khuyên của ta đừng lấy trứng chọi đá với Hồ Quí Ly xem như ta cũng trọn nghĩa tình lắm rồi! Haizz, Định mệnh của bọn họ là làm nên lịch sử, tiểu tốt như mình không thể xen vào!"



Nửa đêm, Quân Nam lại lẽn đến miệng giếng khô, theo đường cũ trở vào mật đạo. Y dùng Huyền Môn ngọc thạch đặt lên chỗ hỏm của quan tài đá, sau đó vận sức liền đẩy ra được. Bên trong quan tài đá lớn như vậy lại không có hài cốt, chỉ có một hộp gỗ vuông vức. Y mở hộp gỗ ra, chỉ thấy một quyển sách và một xấp hình vẽ. Quân Nam nhấc hộp gỗ lên, sau đó sờ nhẹ vào lớp đất bên dưới chiếc hộp. Thật kinh ngạc khi bên dưới hóa ra lại chỉ là miếng gỗ phủ đất. Quân Nam có thể cảm nhận được bên dưới là có đường thông. Y lấy sách và tranh vẽ giấu vào ngực áo, sau đó nhảy xuống đường thông kia đi dần theo lối dẫn. Nhờ ánh đuốc trong tay, y nhận ra đấy là một đường hầm dẫn đến tận bờ sông ngoại thành. Quân Nam nhìn ra bên ngoài bờ sông, ghi nhớ vị trí rồi an toàn trở lên đường hầm. Lúc y vừa ra khỏi quan tài đá, liền bị đột kích. Một hắc y nhân liên tục công kích vào ngực y, giật lấy được quyển sách. Quân Nam xuất thủ đánh trả. Hắc y nhân ra tay nhanh nhẹn, như là đã sớm biết Quân Nam sẽ ra lực mạnh, cố ý không giao chiêu với y. Quân Nam đánh một lúc tự nhiên thấy trong người không ổn. Ngay sau đó liền phun ra một ngụm máu nữa. Hắc y nhân vốn có thể thoát thân. Thấy Quân Nam thổ huyết, liền dừng lại. Quân Nam khẽ cười:




- Sư phụ, đồ nhi sớm biết là người sẽ đến để đoạt sách. Nhưng người có thể nói cho ta biết, trên quyển sách viết gì? Có thật chính là Thiên thư hay không?



Hắc y nhân lặng thinh. Sau giây phút trấn định, ông ta bước đến gần Quân Nam, đưa tay điểm hai đại huyệt trên ngực Quân Nam. Quân Nam khổ sở, khắc chế khó chịu trong mình. Hắc y nhân khẽ kéo khăn che mặt ra, quả nhiên là Lục Quang Triết:



- Ngươi đã bị trúng độc! Tại sao? Là Hồ Quí Ly hạ độc sao?



Quân Nam cười khẩy:



- Sư phụ người đúng ra nên rõ hơn ta. Hồ Quí Ly không phải cũng chính là chủ nhân của người?




Lục Quang Triết ngẩn người, mất một lúc lâu, ông ta thấy Quân Nam vẫn cố gượng sức để tự giải huyệt đạo, ông ta lắc đầu nói:



- Quân Nam, ngươi đừng cố gắng nữa, độc của ngươi trúng ta không có liên quan. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Ta không phải là người của Hồ Quí Ly. Tuy rằng ta tiếp cận ngươi là vì có mục đích. Nhưng ta thật sự đã xem ngươi là đồ đệ của mình, ngươi đừng cố gượng ép bản thân. Ta không hề muốn thấy ngươi bị tán công.



Quân Nam nhếch môi:



- Ngươi thật không phải là Hồ Nguyên Trừng cậy đến dạy võ cho ta?



Lục Quang Triết cười khẩy:



- Gã có bản lĩnh cậy được ta sao? Dù cho đích thân Hồ Quí Ly có quì gối cầu ta, cũng đừng hòng.



Quân Nam sắp hết sức, ôm ngực nói:



- Trước lúc ta chết, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai.....sách kia....là gì?



Quân Nam khó khăn thốt ra từng lời. Chất độc ngăn chặn huyết mạch. Nếu không phải Lục Quang Triết điểm hai đại huyệt ngăn cản độc tính phát tác thì e rằng Quân Nam đã nguy hiểm tính mạng. Nhìn thấy Quân Nam đáng thương dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn lão. Lục Quang Triết không đành lòng, liền cầm quyển sách lên đọc:



- Nguyên Trác thực lực.



Lục Quang Triết ngẩn người, liền mở tiếp trang tiếp theo. Không lí nào? Không phải là thiên thư? Ông gấp rút lật hết cả quyển sách, đều là bút tích của Nguyên Trác. Lục Quang Triết quay sang Quân Nam, không ngờ lúc này y lại bất tỉnh. Ông lo lắng, đỡ y ngồi dậy, dùng nội công ép độc cho y. Sau đó còn cẩn thận bắt mạch cho y. Lục Quang Triết ngẩn người, không dám tin nhìn Quân Nam. Đồ đệ của ta...hắn...hắn khi nào lại là nữ tử? Nói như vậy hắn....hắn và Thiện Nhã làm sao có thể đây?



Lục Quang Triết ngây ngốc đến tội nghiệp. Tự ngạo mình là cao thủ dạ hành độc bộ thiên hạ, vậy mà đến đệ tử của mình là nam hay nữ cũng không thể nhìn ra. Ông lại nhìn sang quyển sách. Tự giễu cười mình, vất vã tìm kiếm bấy lâu, không ngờ nhận được lại là một quyển nhật kí tự sự của người ta!