Quân Nam đứng bên ngoài nhìn vào biệt phủ, khẽ tán thán thầm: "Quả nhiên là một người kín đáo."
Y mặc trang phục dạ hành,che khăn bịt kín mặt rồi hướng bờ tường muốn nhảy vào trong biệt phủ. Không ngờ khi y vừa nhảy vào, chân vừa chạm đất, liền từ đâu phóng đến một loạt mũi tên. Quân Nam kinh hoàng liền nhảy bật ra ngoài. Ngay sau đó, gia nô trong biệt phủ ùn ùn kéo đến. Quân Nam cũng không dám lưu lại, liền phóng mình rời đi.
Thân thủ của y rất nhanh, nhưng cũng bị mũi tên làm trầy xước. Thiện Nhã đắp thuốc cho y vừa lo lắng hỏi:
- Chàng đi đánh trận lúc trước cũng không thấy nhiều thương tích thế này. Phu quân à, hay là nội lực của chàng thật sự đã suy yếu rồi?
Quân Nam than thầm. Nội lực suy giảm y cũng phát hiện. Nhưng y còn biết làm sao, ngay cả Dạ hiệp Lục Quang Triết còn không biết nó là công phu gì, tâm pháp ra sao. Y là một kẻ trên trời rơi xuống càng không biết. Chỉ đành dùng được ngày nào thì dùng mà thôi!
Từ sau khi y từ Côn Sơn hồi kinh, thấy tình cảm tỉ muội của ba vị nương tử của mình rất tốt. Ban đầu, lúc mới thân mật cùng Nguyệt Hoa, y vốn còn lo lắng hai nàng kia sẽ tức giận ghen tuông lại sinh thêm nhiều chuyện. Không ngờ tư tưởng của nữ nhân thời phong kiến này lại cao thượng đến vậy. Bọn họ không những không ghen ghét, lại nhanh chóng thân thiết nhau, còn liên thủ với nhau công kích phu quân như y. Thôi cũng tốt, dù sao cũng là người một nhà, các nàng vui thì y cũng chịu khổ một chút cũng không sao. Vậy là từ lúc đó, mỗi ngày ngoài lúc gặp nhau cùng dùng điểm tâm sáng và bữa tối, các nàng đều ai tự về phòng nấy. Ngay cả Thiện Nhã ở cùng tiểu viện với y cũng về phòng của mình chứ không bám riết bên y như trước. Các nàng nói sức khỏe y đang yếu, cho nên cần nghỉ ngơi đủ giấc!!!
Vậy là xong, đại lão gia có ba phòng phu nhân thực sự lại phải ngủ một mình.
Hôm nay ngày nghỉ, y lại rời phủ, vừa đi vừa nghĩ cách để vào biệt phủ của Trần Khát Chân thăm dò. Trong phủ của y có rất nhiều ngựa, nhưng từ khi con bảo mã giàu sinh ra tử với mình bị Hy Mẫn chém bị thương, y đều đi bộ chứ không dùng ngựa khác. Dù sao với nội lực của y rãnh rỗi cuốc bộ, vận dụng khinh công cũng xem như luyện tập thêm thôi.
Đang đến một đoạn đường vắng, y có cảm giác dường như có người theo sau mình. Bước chân nhẹ như gió, những người này chắc hẳn cũng là rất giỏi khinh công. Y không dám khinh địch, liền nhảy lên thân cây ẩn thân. Liền sau đó, có hơn mười người bước ra, nhìn quanh tìm kiếm. Cao thủ trong kinh thành quả thật là nhiều như mây. Những người này không bịt mặt, Quân Nam cũng không nhìn ra là đã từng gặp họ hay chưa? Chỉ thấy ngay sao đó, họ lôi trong bụi cây ra một cô nương. Quân Nam kinh ngạc. Có thể sao? Đó là tiểu ma đầu quận chúa Hồ Hy Mẫn.
Hồ Hy Mẫn bị hai người bắt lấy. Một người khác bước đến gần, đưa bàn tay sợ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ xinh của nàng, cợt nhã nói:
- Tiểu nương tử! Ngươi đi theo bọn ta đến đây, có phải là muốn bọn ta làm phu quân của ngươi hay không?
Hồ Hy Mẫn trừng mắt, căm giận, ghét bỏ hất tay kẻ kia ra:
- Các ngươi to gan lắm! Thả ta ra....Nếu không phụ thân của ta....không....phu quân của ta sẽ gϊếŧ hết các ngươi!
Đám người kia cười hả hả:
- Lấy phụ thân ra dọa ta, rồi còn đem phu quân ra nữa sao? Nếu ngươi có phu quân, tại sao lại dám một mình ở đây? Phu quân của ngươi phải chăng là một con lừa nên mới can đảm để thê tử xinh đẹp của mình đi lại một mình trong rừng.
Hắn dừng lại một chút, khẽ khom lưng, muốn hôn vào khuôn mặt mỹ mạo của nàng. Hồ Hy Mẫn hoảng sợ, vội cúi tránh né, miệng luôn hét to:
- Cứu ta với! Cứu ta!
Tên kia tức giận khi thấy nàng chống cự, liền mạnh tay giật rách y phục ngoài của nàng. Hy Mẫn sợ hãi, lùi sát vào mép cỏ, cả người run sợ. Quân Nam cũng cả kinh, không ngờ lại có kẻ giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên cưỡиɠ ɦϊếp nữ nhân. Mà nữ nhân ấy còn là....phu nhân của mình?
Quân Nam rất không nguyện ý, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng cùng y đã từng chính thức làm lễ, trước bao nhiêu người. Quân Nam bất đắc dĩ, từ trên ngọn cây phi thân xuống, dùng liên hoàn cước đá văng những tên cường đạo kia ra xa. Hồ Hy Mẫn nhìn thấy y, vẻ mặt mừng rỡ, liền giơ tay, trông đợi y sẽ nâng nàng dậy. Không ngờ y chỉ nhìn nàng, rồi quay mặt sang hương khác. Hồ Hy Mẫn đưa tay vào khoảng không, hụt hẫng cúi mặt. Thật sự y là không cho nàng một chút nào tôn nghiêm mà!
Quân Nam hiên ngang chỉ tay vào bọn cường đạo:
- Các ngươi là ai? Theo ta có mục đích gì?
Đám cường đạo nhìn nhau, sau đó cả mười tên cùng lúc nhất tề xông đến. Quân Nam tay không tả xung hữu đột, đánh cho bọn chúng ngã lăn ra đất. May là y không mang kiếm, nếu không bọn này nhất định không tàn phế cũng toi mạng rồi. Lúc bọn chúng sắp rút đi, liền tiện tay ném lấy phi châm về phía y. Quân Nam thân thủ tốt tránh được nhưng lại quên mấy Hồ Hy Mẫn đang ở phía sau y. Phi châm kia cắm thẳng vào vai nàng, Hy Mẫn liền ngã ra bất tỉnh. Quân Nam đỡ nàng ngồi dậy, xem thử mạch đập của nàng. Tất cả đều ổn, nhưng nàng vẫn bất tỉnh. Hay là hoảng sợ quá độ? Y cũng không nghĩ nhiều, bế nàng đi trở về thành. Hồ Hy Mẫn được Quân Nam ôm trong lòng, nàng hí mắt, cười mỉm. "Cuối cùng cũng bắt được ngươi phải chú ý đến ta. Trịnh Quân Nam, ta nhất định phải bắt được lòng của ngươi!"
Vào đến thành, Quân Nam bế nàng đến một y quán. Đặt nàng nằm lên giường, khẽ điểm một huyệt trên cánh tay nàng. Hồ Hy Mẫn lập tức nghe đau. Nàng không nhịn nổi liền bật ngồi dậy rêи ɾỉ:
- Đau quá! Trịnh Quân Nam, ngươi lại đánh ta?
Quân Nam bình thản trả lời:
- Ngươi trúng phi châm của bọn người kia. Vừa rồi ta lo trong đó có độc nên phong bế huyệt đạo của ngươi, ngươi mới không biết đau. Bây giờ đến chỗ của đại phu, ta giải huyệt cho ngươi, ngươi bị đau, tức là châm đó không độc, ngươi không chết được đâu.
Quay sang đại phu, y đặt một xâu tiền lên bàn nói:
- Nhờ đại phu băng bó cho nàng ta. Sau đó xin nhờ đưa giúp nàng ta về phủ Trịnh Đô ty!
Nói xong, y lạnh nhạt quay đi.
Hồ Hy Mẫn cuống cuồng, ôm cánh tay chạy theo:
- Ngươi có thể bỏ ta ở đây sao? Ngay cả một con ngựa bị thương, ngươi còn đưa nó về nhà. Nhưng còn ta, ngươi lại bỏ ta ở đây sao?
Quân Nam nhìn nàng, vừa cười lại như không cười:
- Ngươi thích so sánh với con ngựa của ta quá nhỉ? Ngươi cũng biết là ta xem trọng nó hơn ngươi mà?
- Ngươi...
Hồ Hy Mẫn không nhịn được, liền òa khóc:
- Ngươi thật ra muốn sao....tại sao ngươi không để ý đến ta?
Quân Nam nghe chấn động đại não. Nàng ta vừa nói cái gì? Muốn mình để ý đến nàng ta sao? Không lẽ...ngay cả con gái của Hồ Quí Ly cũng...yêu thích mình? Y chỉ nghĩ thôi đã phải rùng mình. Kia là ai chứ, là tiểu ma vương quận chúa gϊếŧ người không gớm, tàn nhẫn vô nhân đạo. Nàng có yêu thích ta thật, ta cũng không dám tiếp nhận nàng.
Y nghĩ xong, thản nhiên né sang một bên, vừa nói:
- Ngươi làm người như thế nào, ngươi rõ hơn ta. Ngươi tổn thương những người ta yêu thương, làm cho cả nhà nháo nhào không yên. Ngươi lại còn không biết là mình sai? Ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi! Nếu như sau này ngươi gặp phải một người luôn ngang ngược tàn bạo, làm những chuyện trái với nhân tâm giống như ngươi, ta cũng muốn xem thử ngươi có thể nào để ý đến người đó không?
Hồ Hy Mẫn nín khóc, hai tay bắt lấy tay Quân Nam, nghẹn ngào nói:
- Nếu như ta sửa đổi, ngươi sẽ không ghét ta phải không?
Quân Nam lạnh lùng rút tay lại thản nhiên bước đi:
- Ngươi sửa được đi rồi nói!
Bóng lưng Quân Nam rời khỏi y quán. Một bóng người từ bên ngoài nhảy vào, đến trước mặt Hy Mẫn quì xuống:
- Quận chúa, xin thứ tội! Chúng tiểu nhân....lỡ tay...
Hồ Hy Mẫn mắt vẫn nhìn theo bóng Quân Nam tay đã vung lên tát một cái thật mạnh vào tên đang quì kia:
- Các ngươi muốn chết! Dám phóng phi châm với chúng ta? Còn không mau đi theo hắn! Hắn đi làm gì, gặp ai phải báo lại cho ta!
Tên kia được đại xá, lập tức chạy như bay theo hướng của Quân Nam vừa đi.