- Nhã Nhã, bây giờ nàng thật sự là thê tử của ta rồi! Chỉ tiếc không thể tổ chức đại hôn cùng nàng. Ta....ta thật là một kẻ vô dụng!
- Trịnh đại ca, huynh sao lại tự trách mình? Nhã Nhã hiểu huynh là được rồi. Nhã Nhã cũng chỉ cần tấm lòng của huynh. Ở bên huynh là mãn nguyện lớn nhất đời muội.
Quân Nam hôn nàng, ôm xiết nàng nói:
- Nhã Nhã, từ hôm nay, không gọi ta là đại ca nữa, có hiểu không?
Thiện Nhã ngạc nhiên:
- Hả? Như vậy....phải gọi huynh....bằng gì?
- Nàng là vợ ta, thử hỏi vợ sẽ gọi chồng của mình bằng gì?
Thiện Nhã đỏ mặt. Quân Nam lại càng làm tới, kéo mặt nàng lại thật gần, gặng hỏi:
- Nói mau, thê tử của ta phải gọi ta bằng gì?
- Phu....phu quân! - Thiện Nhã ngượng ngùng ấp úng đáp.
Quân Nam lại xiết nàng chặt nàng, ôm thật lâu, hôn thật sau, sau đó nhỏ nhẹ nói vào tai nàng
- Nhã Nhã nè, ta có một bí mật. Từ lâu lắm rồi...ta lại không dám nói với nàng.
Không khí đang mùi mẫn vô cùng, một âm thanh chói tai khiến Quân Nam và Thiện Nhã phải lật đật buông nhau ra, nhìn xuống giữa hậu viện.
- Tên khốn họ Trịnh! Ngươi xuống đây cho ta!
Giọng lảnh lót như chuông ngân, lại có khẩu khí ngang tàng như vậy, ngoài tiểu ma đầu Hồ Hy Mẫn quận chúa còn ai được nữa? Trịnh Quân Nam vẫn ngồi, tay nắm chặt tay Thiện Nhã dù rằng nàng đang rút về. Nàng sợ Hy Mẫn sẽ nhìn thấy.
- Quận chúa của ta, đêm khuya rồi ngươi không ở trong phòng ngủ lại chạy ra đây làm gì? Đừng có cố tình ngã bệnh rồi ngày mai lại tố với thừa tướng đại nhân là ta bạc đãi ngươi đó! - Quân Nam lời lẽ giễu cợt đầy ý trêu chọc, vẻ mặt ngông nghênh, hoàn toàn không thèm liếc nhìn đến nàng.
Hy Mẫn giậm chân, chỉ lên mái nhà nói:
- Cái tên khốn kiếp! Ngươi đêm nay là tân lang của ta, lại bắt ta ngồi chờ cả đêm trong phòng. Trong khi ngươi ở đây cùng tiện dân kia dan díu. Ngươi....ngươi là đồ thối tha chết bầm!
Quân Nam đứng thẳng dậy, nghiêm giọng nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, không được xúc phạm nàng. Nhã Nhã cũng là thê tử của ta. Còn là người mà ta yêu nhất. So với ngươi sao? Ngươi đừng quên, là ngươi ham muốn làm thê tử của ta, dùng kế ép ta lấy ngươi! Ngươi như vậy, còn muốn đêm nay ta sẽ động phòng với ngươi hay sao?
Hy Mẫn giận đến sùi bọt mép. Tên đại đê tiện tiểu nhân bỉ ổi, tên thối tha nhất thiên hạ này dám vì một nữ nhân thấp hèn mà nhục mạ nàng. Hy Mẫn hét to:
- Tên Trịnh chết tiệt! Ngươi xuống đây, quì gối trước mặt ta. Nếu không ngày mai, ta sẽ báo với phụ thân, trị tội ngươi!
Quân Nam đầy ý giễu cợt:
- Được lắm! Về bàn lại với phụ thân ngươi xem nên trị ta tội gì? Trị ta tội không động phòng với ngươi, hay là trị ta sợ ngươi đến mức không dám đến gần? Nhưng ta nhắc cho ngươi nhớ, ngươi muốn về nhà thì nên đợi qua ba ngày. Nếu không, một tân nương mà ngay hôm sau đã về nhà thiên hạ sẽ bàn tán ngươi, lúc đó dù là phụ thân của ngươi cũng không dám bênh vực ngươi.
Hồ Hy Mẫn nghiến răng nghiêm mặt nói:
- Họ Trịnh kia, ngươi chờ đó! - Sau đó nàng giận dỗi chạy về phòng mình.
Còn lại Quân Nam và Thiện Nhã, y nắm tay nàng cười nhẹ:
- Nhã Nhã nè, hay là ta tìm một căn nhà khác cho nàng. Mỗi ngày ta đều sẽ đến chỗ nàng được không? Để nàng ở lại đây, ta thật sự không yên lòng. Nữ ma đầu đó rất nguy hiểm. Ta lo ả sẽ làm hại đến nàng.
Thiện Nhã mỉm cười:
- Sao chàng lại lo xa như vậy? Thiếp của hôm nay không còn là Nhã Nhã yếu đuối của ngày xưa. Chàng quên là thiếp cũng gọi Lục sư phụ là sư phụ hay sao?
- Nàng...nàng theo sư phụ học võ? Nàng biết võ công rồi sao? - Quân Nam ngạc nhiên.
Thiện Nhã gật đầu mỉm cười:
- So với sư huynh thì Nhã Nhã không phải là đối thủ. Nhưng nếu chỉ là tiểu quận chúa hung dữ đó. Dù có mười người, Nhã Nhã cũng không sợ.
Quân Nam yêu thương ôm nàng, sau đó vẫn thở dài:
- Dù là vậy, chúng ta vẫn cần có một chỗ ở. Nàng xem, ta bây giờ còn không có phòng. Căn phòng trước đây của chúng ta là từ nhà của Hồ Nguyên Trừng tặng. Bây giờ Hồ Hy Mẫn quận chúa người ta đến. Ta lại không muốn ở cùng với nàng ta, tất nhiên là nên dọn đi. Còn hai gian bên kia, tuy nói rằng cũng là nhà ta. Nhưng một bên của công chúa An Thụy, một bên là của Vương tiểu thư. Vậy là ta và muội qua một đêm liền trở thành kẻ không nơi nương tựa! Ài!
Thiện Nhã nghe y than thở xong, khẽ bật cười. Nàng nhìn y yêu thương, môi khẽ chạm vào môi y nói nhỏ:
- Phu quân à, chàng ngốc quá!
Bên tả viện, đèn phòng của công chúa An Thụy vẫn sáng. Nàng ngồi bên bàn mân mê một cành hoa đào. Cành hoa này là do nữ quan trong cung, người từng chăm sóc nàng từ nhỏ, cũng là vú nuôi của nàng đưa cho. Nữ quan ấy căn dặn nàng phải giữ chặt cành hoa cho hết đêm động phòng thì phu quân sẽ nàng sẽ không bao giờ hết yêu thương nàng. Nhưng đêm tân hôn cũng sắp trôi qua rồi. Trời đã sắp sáng mà bóng dáng phu quân, phò mã của nàng đều không thấy. Y thật sự không hề nghĩ đến nàng. Y nhận lời cưới nàng chỉ vì động lòng thỉnh cầu của nàng. Một công chúa dung nhan khuynh quốc khuynh thành, một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như nàng vậy mà lại chịu cảnh cô phòng lẻ bóng. Trịnh Quân Nam hỡi Trịnh Quân Nam, chàng lại vô tình không hiểu được lòng ta sao?
Nơi trung viện, gian viện của Vương tiểu thư vẫn là một đêm mong chờ. Nàng đã mong bao nhiêu, nhớ bao nhiêu để được đến ngày hôm nay. Người ấy, một kẻ mà lúc đầu gặp gỡ, nàng đã cho rằng là kẻ dở người, không ra gì. Thế nhưng sau một lúc chuyện trò cùng tiếp xúc, chỉ như vậy mà nàng nhớ mãi không quên. Ngay cả khi đã rõ rất rõ y là một thân nữ tử. Hơn nữa còn là một kẻ rất là huyền bí. Thế nhưng tại sao nàng lại mong nhớ, lại ấp ôm hình ảnh ấy lâu thật lâu? Ngày gặp lại, nàng vui mừng bao nhiêu, y vô tình bấy nhiêu. Phủ nhận quen biết nàng đã đành, đến khi không thể không thừa nhận, vẫn lạnh lùng đẩy nàng ra xa. Một kẻ như vậy, lại khiến cho nàng một lòng một dạ, bất chấp cãi lời phụ thân, lừa dối phụ thân cũng quyết phải gả cho y. Vậy nhưng đêm tân hôn, y không đến nhìn nàng lấy một lần. Y tàn nhẫn, vô tình đến như vậy sao? Nàng là một đại thiên kim, sinh ra trong nhung lụa, nhan sắc của nàng cũng thuộc hàng trầm ngư lạc nhạn, lí nào y không chút động tâm? Nếu y không thể yêu thích nữ nhân thì nàng cũng cam chịu. Nhưng rõ ràng y thà chọn một ả mù, hết lòng yêu thương bảo bọc cho ả mù đó, còn với nàng một chút xíu tình cảm cũng không. Nàng lại thua kém một ả mù hay sao?
Càng nghĩ càng thương tâm, Vương Ngọc Yên vuốt nước mắt. Cả đời nàng sai nhất là gặp y, đáng trách nhất cũng chính là gặp y và đáng tội nhất chính là đã yêu y.
Hữu gian, phòng của quận chúa Hồ Hy Mẫn, nàng ngồi trên giường, quăng bỏ phụng quán cũng khăn che mặt, giày cùng áo khoát ngoài cũng quăng bừa ra khắp nơi, vừa ôm mặt gục xuống đầu gối mà khóc. Mười sáu năm nay, nàng đều là viên minh châu trân quí của phụ thân Hồ Quí Ly. Cả đất trời Đại Việt chưa từng có ai lớn tiếng với nàng. Vậy mà hôm nay vì cha, nàng hạ mình gả cho một tên không ra gì. Còn bị hắn lớn tiếng nhục mạ. Thử hỏi sĩ diện của tiểu ma vương nàng để đâu? Sau này Hồ Hy Mẫn nàng còn có thể ra đường ngước mặt nhìn đời, tự xưng là đại ma đầu của kinh thành Hồ Hy Mẫn quận chúa được nữa hay không?
- Tất cả đều tại tên chết tiệt! Trịnh Quân Nam, ta đánh chết ngươi, ta nguyền rũa ngươi! Ngươi thật đáng hận, thật đáng bị voi giày ngựa xe! Tên chết bầm! - Hy Mẫn vừa khóc vừa chửi. Cả chiếc giường tân hôn lộng lẫy bị nàng giày xéo, dẫm đạp đến thảm thương.
Ở trên mái nhà, Trịnh Quân Nam liên tục hắt hơi ba lần. Y đã dùng ngoại bào của mình khoác cho Thiện Nhã rồi lại cẩn thận ôm nàng vào lòng, dùng hơi ấm của mình bao lấy nàng. Thiện Nhã ở trong vòng tay Quân Nam ngủ rất an tĩnh. Quân Nam cũng có nội lực hộ thể, làm sao có thể bị lạnh mà nhiễm cảm. Chỉ là ba lần hắc hơi này thật sự bất thường, thật sự là có mùi bất ổn!