Trận chiến đầu tiên, quân Đại Việt dễ dàng bắt gọn một tiểu thuộc địa. Tất cả dân cư trong tiểu thuộc địa ấy được giao lại cho quốc vương La Ngai. Đến trận thứ hai, do tình hình khí hậu khô nóng. Ban đêm lại có gió buốt cùng chướng khí, binh sĩ Đại Việt nhất thời không thích ứng đã đổ bệnh hàng loạt. Trần Nguyên Hãng chỉ đạo Trần Nhật Đôn phải chia binh ra, đề phòng trong quân lây lan thành dịch bệnh. Quân Nam không lạ lùng gì với kiểu thời tiết khí hậu này, y liền gọi các binh sĩ đi xung quanh tìm kiếm các lá thuốc có dược tính giải độc trừ phong, cho binh sĩ vừa uống vừa xông. Lá thuốc ở trong rừng như vậy lại hiệu quả không kém so với thuốc của quân y mang theo. Trần Nguyên Hãng rất hài lòng với sự nhanh nhẹn tháo vát của Quân Nam, liền giữ y bên doanh trại, cho vào cùng thảo luận kế công địch.
Hôm ấy trời mưa rất to. Vùng đất nơi đóng quân thật ra là một vùng bìa rừng, một mặt giáp núi. Mưa to lại kéo theo sạt lở, lũ quét cuồn cuộn đi qua. Quan binh ở kinh thành chưa từng trải qua cơn mưa đáng sợ như vậy, nhất thời đều lâm vào khủng hoảng. Trần Nguyên Hãng hành quân bao nhiêu năm, cũng chưa từng gặp cơn mưa nào lại nghiêm trọng như vậy. Mắt nhìn đoàn quân hùng hậu của mình sau một trận mưa thành ra chia cắt vụn vỡ. Doanh trại của Trần Nguyên Hãng vốn đang ở nơi cao ráo nhất so với các quân đoàn vậy mà phút chốc bị lũ vây khốn,thành ra cô lập giữa một trùng vây nước lũ. Ở phía xa hơn, các doanh trại của các binh sĩ bị dịch bệnh lại không bị nước lũ vây. Trần Nhật Đôn ở bên ấy, lo lắng nhìn sang chủ tướng bên này. Nói là chủ tướng nhưng Trần Nguyên Hãng cũng chính là phụ thân của Nhật Đôn. Do ở trong quân, Nguyên Hãng là người công tư phân minh, cho nên trong quân doanh chỉ gọi chức danh và tên của Nhật Đôn, chưa từng gọi hắn là nhi tử cũng không cho hắn gọi ông là phụ thân trước mặt binh sĩ. Mắt nhìn cha cùng quân đoàn bị vây trong nước lũ. Nhật Đôn lại không có cách nào vượt qua dòng nước mạnh để cứu cha. Hắn sốt ruột không yên, đứng bên này bờ cao nhìn sang bên kia, chỉ hận bản thân vô dụng quá.
Quân Nam cũng lần đầu tiên nhìn thấy lũ quét. Kiếp trước xem trên tivi cũng hiểu rõ sự nghiêm trọng của mưa bão miền trung cùng tác hại của lũ quét, nhưng tận mắt chứng kiến, y vẫn bàng hoàng sợ hãi trước sức mạnh của thiên nhiên. Nhìn sang Trần Nguyên Hãng cùng các tướng quân khác thảo luận. Thật sự ai cũng lo lắng, nhưng doanh trại đang ở một vùng đất như một tiểu ốc đảo, không có phương tiện gì tốt, không ai tìm ra cách nào vượt qua dòng lũ đến bờ bên kia an toàn. Quân Nam cầm một cây sào chống thử xuống dòng nước. Nước chảy mạnh nhưng không sâu lắm. Quân Nam lượng thấy bản thân của mình cũng không hẳn không nhảy qua được dòng nước lũ liền đi vào, bẩm với Trần Nguyên Hãng:
- Bẩm thái bảo đại nhân, Quân Nam nghĩ có thể đưa đại nhân qua được dòng nước lũ kia, hội ngộ với Nhật Đôn tướng quân tìm cách thoát hiểm. Thỉnh đại nhân cùng theo thuộc hạ!
Trần Nguyên Hãng nhìn Quân Nam, như không tin vào tai mình:
- Ngươi làm sao có thể qua được? Dù bản lĩnh ngươi có giỏi, nhưng nước lũ mạnh, lại trải rộng như một dòng sông. Ngươi như vậy mà đi qua? Ngươi tự cho mình là thần tiên sao?
Quân Nam không nói, chỉ lặng lẽ cầm hai cây sào chống lên, chân trụ trên thân hai cây hai, dùng sào chống mà đi cà kheo trước mặt các thượng cấp của mình:
- Có hai cây sào này, Quân Nam tự tin sẽ đưa đại soái an toàn vượt qua bên kia bờ.
Trần Nguyên Hãng vuốt râu, gật gù nhìn thiếu niên trước mặt. Người này thật sự bản lĩnh thực chứ không phải tự tiện kiêu ngạo. Ông tán thưởng trong lòng, nhưng vẫn lắc đầu:
- Ngươi dù có sức cũng không thể đưa hết cả đoàn quân hàng vạn người qua bờ bên kia. Nếu nói là ngươi chỉ đưa ta qua, vậy còn các binh sĩ ở lại, họ sẽ bất an. Trị quân quan trọng nhất là lòng quân. Ta thân là chủ soái, tuyệt đối không bỏ binh sĩ lại mà rời đi.
Các tướng quân khác cũng vây quanh khuyên can Nguyên Hãng. Ông ta chỉ lắc đầu. Quân Nam cũng thấy ông ta nói đúng. Y có giỏi hơn nữa cũng không thể đưa hết cả vạn người qua bên kia được. Suy nghĩ đôi lúc, y chợt nhìn dòng lũ chảy. Càng nhìn, càng cảm thấy không bình thường. Mưa đã tạnh dần, nhưng dường như dòng lũ cứ chạy đi chạy lại xung quanh ốc đảo của doanh trại. Mỗi lâu một khắc doanh trại lại lún sâu hơn một chút. Quân Nam chợt hình dung đây giống như một kiểu chảy nước trong hòn non bộ, nước được sắp đặt cứ chảy vòng vòng quanh đảo nhân tạo. Nhưng hòn non bộ làm bằng đá, nước chảy đá mòn cũng không thể làm hư hại non bộ. Còn nơi này là đất rừng, nếu nước lũ cứ như vậy mà quét qua quét lại, chỉ một nữa thôi, cả doanh trại sẽ chìm ngủm trong lũ. Quân Nam cả kinh vội nói to:
- Nguy! Đây là bẩy thủy công của địch. Vùng đất dưới doanh trại chúng ta chỉ một lúc nữa thôi sẽ sụp đổ. Đại soái, chúng ta không thể ở lâu!
Trần Nguyên Hãng ngẫm nghĩ, sau đó vẫn lắc đầu:
- Nhưng ta vẫn không thể đi. Hay ngươi có thể cùng các huynh đệ nghĩ cách rời khỏi đây trước đi. Còn một binh một tốt trên này, Nguyên Hãng ta cũng không rời đi trước!
Trần Nguyên Hãng lão tướng tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn phong độ hơn người. Gặp nguy không ngại lại có sĩ khí với binh sĩ như vậy. Quân Nam quì một gối, hướng Nguyên Hãng, trân trọng nói:
- Đại soái là một anh hùng, Quân Nam vô cùng kính ngưỡng. Nhưng hiểm nguy trước mắt. Một khi đại soái gặp không may, toàn bộ hàng vạn quân của chúng ta không đánh cũng sẽ bại. Đại soái, cầu xin người nghĩ lại, xem trọng chuyện trước mắt!
Nguyên Hãng lại thở dài, ông thâm trầm một tay chống mạnh trường thương xuống đất, ngẩng mặt nhìn ra xa:
- Ta không thể đi. Làm một chủ tướng, nhất định phải hiểu suy nghĩ binh sĩ của mình. Quân Nam, ngươi cứ đi trước, đưa theo phó tướng Phạm Đình Bảo qua sông đi. Các ngươi thống lĩnh binh sĩ bên đó, đánh luôn một trận nữa. Thắng cũng được, bại cũng được, phải cho bọn man di này thấy uy danh của Đại Việt, tránh để bọn chúng nghĩ chúng ta sợ chết.
Quân Nam không khuyên nỗi, bất ngờ lại nói:
- Đại soái, nếu người không đi, thỉnh người cho Quân Nam mượn soái kì. Trong vòng không đến một canh giờ, Quân Nam nhất định sẽ có cách cứu tất cả mọi người ra khỏi dòng nước.
Các tướng quân khác đều nhốn nháo:
- Tiểu tiên phong nhà ngươi muốn lấy soái kì làm gì? Ngươi....ngươi đầu hàng địch sao?
Quân Nam thản nhiên đáp:
- Nếu ta hàng địch, cái ta lấy sẽ không phải là soái kì mà là đầu của các vị. Ta biết thân phận của ta chỉ là một tiểu tiên phong. Có sang được bên kia, cũng không hiệu lệnh được ba quân. Cho nên ta mượn soái kì, chỉ trong một canh giờ, ta muốn điều binh của Nhật Đôn tướng quân phá lũ cứu người.
Phạm phó tướng cùng các tướng quân khác tái mặt. Nhưng Trần Nguyên Hãng tỏ ra bất bình thản. Đợi Quân Nam nói xong, ông suy nghĩ trong giây lát liền lấy ra soái kì, trao cho Quân Nam:
- Ta tin ngươi sẽ không để ta thất vọng! Đây là soái kì, cùng với kim bài của ta. Toàn bộ quân dưới trướng Nhật Đôn đều nghe theo ngươi!
Quân Nam dập đầu lạy:
- Đa tạ chủ soái tin tưởng!
Quân Nam cất soái kì và kim bài, lại cầm lấy hai cây sào dùng khinh công kết hợp vượt qua dòng lũ. Đến lúc y sang được bờ bên kia mới quay lại, vẫy tay với Trần Nguyên Hãng và các tướng quân. Các tướng quân nhìn nhau hỏi:
- Hắn làm cái gì vậy? Ở đây ai nhỏ hơn hắn mà hắn vẫy tay?
Quân Nam đi đến trước doanh trướng của Nhật Đôn, dùng soái kì và kim bài của Nguyên Hãng hiệu lệnh cho quân dưới trướng Nhật Đôn lập tức nhanh chóng đi đường vòng men đến gần hạ du. Nhật Đôn kinh hoàng. Lí nào y bỏ mặc phụ thân bị vây mà chạy xuống hạ du cho được? Quân Nam không giải thích nhiều. Y rất không muốn nói chuyện với Nhật Đôn cho nên cứ lấy soái kì ép buộc. Trần Nguyên Hãng và các tướng quân ở bên này nhìn thấy quân binh của Nhật Đôn và Quân Nam bên kia rút đi, ruột gan như treo tận cổ. Quân Nam chia quân của Nhật Đôn thành nhiều nhóm, phân xuống hạ du đào đất, dẫn nước lũ chảy thẳng xuống vùng đất thấp hơn. Quân binh càng đào, nước lũ càng rút. Chỉ trong không đến một canh giờ, nước lũ vây quanh doanh trại của Trần Nguyên Hãng đã rút hết. Ông ta cùng ba quân an toàn vượt bờ, hội ngộ với quân của Nhật Đôn và Quân Nam.
Trong đêm đó, Nguyên Hãng gọi Quân Nam vào doanh uống rượu, khen thưởng y cơ trí. Quân Nam chỉ cười nhẹ:
- Quân Nam chỉ là may mắn. Nếu thật sự là thiên nhiên làm ra lũ lớn, Quân Nam thật sự vô phương. Nhưng khi phát hiện ra đây là cái bẫy của giặc muốn cho chúng ta nằm chờ chết. Quân Nam đành đánh liều một phen.
Phạm Đình Bảo cũng bật cười hỏi:
- Ngươi làm sao biết đó là bẫy của giặc? Ngươi từng ở vùng này sao?
Quân Nam lắc đầu:
- Thuộc hạ chưa từng. Nhưng vừa rồi, các ngài cũng thấy dòng nước chảy qua lại một cách rất kì lạ. Nhớ lại lúc mới hạ trại, thuộc hạ cũng có cảm giác đất dưới chân tại sao lại mềm nhũn hơn bình thường. Hóa ra giặc đã đào sẵn xung quanh như một cái hào quanh doanh trại, sau đó phủ đất mềm và lá cây lên. Sau khi trời mưa xuống, cuốn trôi đất mềm và lá cây, tất nhiên chúng ta như vậy liền bị vây.
Trần Nguyên Hãng gật đầu mỉm cười:
- Quân Nam quả thật là một võ tướng kì tài. Chẳng những thân thủ tốt, đầu óc cũng rất nhanh nhạy. Lần này về kinh, bổn soái sẽ đề bạt ngươi. Trịnh Quân Nam, ngươi không nên làm một tiên phong. Bản lĩnh của ngươi, dư thừa để làm một đại tướng!
Nguyên Hãng nói xong bật cười thật sãng khoái. Chỉ có Nhật Đôn gầm mặt cả buổi không nói lời nào, chỉ cúi đầu uống rượu. Hắn là ai chứ, thân là một tướng quân, lại là một hoàng thân nhưng ngay cả phụ soái của mình lâm nạn, bản thân lại vô kế tương cứu. Để cho một người ngoài như Quân Nam giành hết oai phong. Hắn quả thật là không còn chút mặt mũi nào.