Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!) - Chương 9: Dọn ra ở riêng- Tìm được công việc




Về tới nhà, cô gọi người làm giúp mình xách đồ lên phòng. Ngay sau khi họ vừa bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, cô không đợi thêm một phút giây nào nữa, ngay lập tức quăng giày rồi nhảy lên giường nằm.



Thật là mệt mỏi! Mua sắm một chút đồ mà cũng có thể tốn nhiều sức như vậy. Thật không hiểu nổi tại sao người ta lại có thể thích đi shopping nữa. Cô thật là phục bọn họ sát đất mà!



Thái Thu than thở một hồi, nằm nghỉ thêm một lúc nữa mới đứng dậy, mang quần áo vào phòng tắm. Dù gì cũng đã mua quần áo mới rồi, cô cũng không muốn phải đóng trên người nguyên bộ đồng phục trường đâu. Mà dù gì cũng đang ở nhà, ăn mặc thoải mái một chút cũng là điều đương nhiên.



Cô lấy một bộ quần áo mặc màu xanh mặc ở nhà ra rồi nhanh chân đi vào nhà tắm. Cô còn khá nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay nên phải hoạt động nhanh nhẹn một chút.



Hơn nữa tiếng sau, cô đã tắm xong và mặc quần áo chỉnh tề bước ra. Tay cô không người dùng chiếc chiếc khăn sợi bông lau đi những giọt nước trên tóc. Tuy nhiên, nước trên tóc cô vẫn không người di chuyển xuống dưới tạo thành những giọt nước nhỏ long lanh khi ánh sáng chiếu vào. Sau đó, những hạt nước nhỏ li ti lại theo trọng lực mà rơi xuống đất nhưng cũng có những giọt chảy dọc xuống áo cô, khiến một khoảng áo bị ướt, dính sát vào thân người cô. Những đường cong mê người cứ như vậy bị lộ ra theo thân áo, bất kì người đàn ông bình thường nào khi nhìn vào cũng sẽ dễ dàng bị thu hút. Cô quyết định hôm nay sẽ mặc một bộ váy áo rời. Dù gì cũng là ở nhà, mặc quần jeans không thích hợp cho lắm, hôm nay cô cũng không muốn mặc váy liền nên bộ váy rời này mới có dịp trưng bày trên người cô. Chiếc áo được làm từ lụa màu trắng, mặc rất mát. Nó được may khá vừa vặn so với thân người của cô. Đây là loại áo có cúc nên khá tiện lợi cho việc thay đồ, vào lúc mệt mỏi, lười biếng như lúc này, chọn chiếc áo này là thích hợp nhất với cô. Đi cùng với áo là chiếc váy màu đen cũng làm bằng lụa của hãng thời trang Christian Dior. Chiếc váy được thiết kế khá đơn giản, chỉ có độc một màu đen trên thân váy. Phần chân váy hơi xòe ra, độ dài cũng khiến cô khá vừa lòng, vừa đủ đến đầu gối.



Sau khi sấy tóc xong, cô cũng không có chậm chạp ngồi lại trên giường mà bắt tay luôn vào việc sắp xếp đồ đạc. Dù thấy mấy bộ quần áo mình mới mua có vẻ không thích hợp lắm với độ lớn của tủ đồ nhưng cô cũng đành chịu, cô không muốn một lần mua quá nhiều đồ. Sắp xếp quần áo, giày dép xong, cô bắt đầu thanh lọc lại tủ sách. Những cuốn tạp chí thời trang và làm đẹp bị cô để hết vào thùng giấy rồi cho vào phòng chứa đồ, dự định là sẽ để đó, đợi đến khi có dịp sẽ mang đi bán giấy vụn :3. Cô lôi tất cả các sách tham khảo và sách hướng dẫn có liên quan đến ngoại ngữ ra để lên giá sách, dù ở thế giới kia, cô đã có mấy bằng ngoại ngữ nhưng tri thức là vô tận, cô học thêm cũng không phải là thừa. Ngoài việc mua mấy quyển sách, cô còn mua thêm mấy tập truyện tranh cùng vài cuốn tiểu thuyết. Cô cũng cần phải giải trí chứ.



Sắp xếp xong đồ đạc, cô thở phào một hơi, nhìn vào chiếc đồng hồ Gucci trên tay trái, thấy đã gần bảy giờ tối. Bảy giờ rưỡi là trường cô tan học rồi, Trịnh Thu Thủy có lẽ cũng sắp về, cô quyết định chuẩn bị hồ sơ xin việc sau nên lại đi tới giường, lấy chiếc điện thoại trên chiếc tủ đồ nhỏ đặt cạnh giường. Cô vào mạng tải về mấy bài hát. “ Thái Thu” lúc trước cũng rất thích nghe nhạc nhưng cô ấy lại chỉ thích nghe độc tấu violin, piano hoặc một vài bài hát thuộc dòng pop ballad. Tuy cô cũng có cũng sở thích đó nhưng nghe nhiều cũng sẽ nhanh chán nên cô mới quyết định tải thêm vài chục bài hát với nhiều thứ tiếng khác nhau, vừa để nghe cho đỡ chán nhưng đồng thời cũng có thể rèn luyện vốn ngoại ngữ của bản thân.



Tải xong, cô đeo tai nghe vào nghe nhạc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Mãi đến khi người giúp việc lên gọi cô xuống dùng bữa tối, cô mới tỉnh dậy. Chỉnh lại quần áo, đầu tóc cho thật ngay ngắn xong cô mới đi xuống nhà. Thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Cô chỉ ngủ có một chút mà đã đến tám giờ. Lại phải đối mặt với những người thân bất đắc dĩ rồi. Thực ra cô cũng không muốn ở cùng bọn họ, một phần là vì không chịu nổi sự cô đơn trong khi lại phải chứng kiến gia đình người khác vui vẻ, hạnh phúc trước mặt mình. Cô luôn cho rằng bản thân rất kiên cường nhưng sáng hôm nay, cô nhận ra mình sai rồi. Khi nhìn thấy ông bà Trịnh quan tâm, yêu thương Trịnh Thu Thủy mà lại lạnh nhạt đối với mình, cô cũng rất tủi thân, cũng rất buồn khổ. Cô luôn ao ước mình sẽ được yêu thương như Trịnh Thu Thủy nhưng cô vẫn không thể hiện ra, vẫn luôn giữ kín mơ ước đó ở trong lòng. Điều đó được cất giữ lâu đến nỗi, ngay chính cô cũng suýt chút nữa quên đi nó. Nhưng, buổi sáng hôm nay, khi thấy cảnh gia đình hạnh phúc, cô mới nhận ra, cô chưa từng lãng quên điều ước đó. Một lí do khác khiến cô muốn ở riêng chính là, cô muốn tránh xa nữ chính. Dù chỉ tiếp xúc với cô ta một lần, nhưng cô vẫn biết, cô gái này không phải người hiền lành gì cho cam. Nếu không, trong nguyên tác, cô ta sẽ không lên giường với Quân Lâm Ngạo dù biết rõ đó là vị hôn phu của em gái mình. Khi Quân Lâm Ngạo muốn hủy hôn, cô ta cũng cố tình cầu xin ông bà Trịnh để được lấy Quân Lâm Ngạo đồng thời lại ra vẻ đáng thương, đau đớn cầu xin “ Thái Thu” nhường Quân Lâm Ngạo cho cô ta. Và lí do cuối cùng, cô cũng cần một không gian riêng. Trước kia cô đã quen với việc sống một mình, giờ bỗng nhiên lại phải sống chung với một đám người chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng với mình, cô cảm thấy rất không thoải mái. Từ ba lí do trên, cô đưa ra một quyết định: Cô sẽ dọn ra ngoài ở riêng. Khi ăn cơm, cô cũng đã ngỏ ý kiến với ông bà Trịnh và họ đã lập tức đồng ý. Trịnh Thu Thủy cũng nói mấy lời níu kéo, ra vẻ không muốn cô dọn ra ở riêng nhưng cuối cùng, cô cũng vẫn kiên quyết giữ vững ý định của mình. Trịnh gia sắp xếp cho cô ở trong một khu trung cư cao cấp ở gần trường, vẫn cho cô tùy ý sử dụng xe. Họ còn định sẽ tiếp tục chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng cho cô nhưng lại bị cô từ chối.



Thu cười nhạt khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Trịnh Thu Thủy. Dù cô ta đã cúi xuống, dung mái tóc che mất hơn nửa khuôn mặt nhưng cô không khó để nhìn ra tâm trạng của cô ta. Chỉ là tâm tư của một thiếu nữ 23 tuổi đầu, Trịnh Thái Thu cô còn không nhận ra thì 29 năm sống vất vả của cô coi như bỏ đi rồi!



Thu trở về phòng mình sau nửa tiếng ăn tối. Thực sự, cô cảm thấy, nửa tiếng này dài như nửa thế kỉ vậy. Đúng là khi ở cùng những người mà mình không thích, dù thời gian có ngắn đến đâu cũng khiến người không chịu nổi. Giống như cô vậy, lúc ngồi ăn, cô thật sự rất muốn đập vỡ luôn chiếc bát.



Haizzz… Thật may là cô sắp được dọn ra ngoài rồi. Mới ở đây một ngày mà cô đã sắp hết kiên nhẫn thì thật không dám nghĩ sẽ có những chuyện gì xảy ra nếu cô còn tiếp tục phải ở trong căn nhà này nữa.



Mà cô suýt quên một việc. Ở giai đoạn này, đáng ra Quân Lâm Ngạo và Trịnh Thu Thủy phải quen nhau rồi chứ? Sao cả ngày nay vẫn chưa thấy tên Quân Lâm Ngạo đâu vậy? Hắn hay lấy cớ để sang Trịnh gia gặp nữ chính lắm cơ mà?



“ Kính coong”- Tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Một nữ giúp việc nhanh nhẹn chạy ra mở cổng. Vừa thấy người tới, mặt cô nàng giúp việc khẽ biến, trở nên thật ngoan ngoãn, nhu thuận và dịu dàng.



- Quân thiếu gia- Giọng nói thật nhỏ nhẹ, mềm mại, yểu điệu đến chảy nước phát ra, đồng thời, nàng giúp việc nào đó lễ phép cúi người chào người được gọi là Quân thiếu gia mà người đó, không ai khác, chính là nam chính Quân Lâm Ngạo đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta.



- Ừ. Nhị tiểu thư có ở nhà không?- Lí do mà hắn hay lấy ra làm bia đỡ đạn nhất, chính là đến tìm Trịnh Thái Thu cô. Dù sao thì việc vị hôn phu muốn gặp hôn thê của mình thường xuyên cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hai người họ thật ngọt ngào, hạnh phúc. Điều này làm rất nhiều nữ giúp việc trong Trịnh gia bất bình. Ngoài hoàn cảnh xuất thân, họ cảm thấy mình chẳng có gì không bằng cô cả. Trong suy nghĩ của họ, Thái Thu chẳng qua cũng chỉ là một vị tiểu thư bất tài, vô dụng, chỉ biết ăn chơi trác táng. Không phải chiều nay cô còn đi mua cả đống đồ sao? Đó chính là biểu hiện của những kẻ chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ, là phá gia chi tử! Một kẻ như vậy làm sao có thể hợp với Quân thiếu gia đây? Người ta vừa đẹp trai, vừa giàu có, cũng rất tài giỏi, tính tình cũng rất tốt, nhìn đâu cũng chỉ thấy ưu điểm. Một người như vậy lại phải làm hôn phu của một nữ nhân chẳng ra gì, đúng thật là bông hoa lài cắm bãi phân trâu mà!



Người giúp việc tuy rất bất mãn với nhị tiểu thư nhà mình nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt, vẫn cố gắng tươi cười mà trả lời.



- Tiểu thư vừa mới lên trên phòng ạ.



- Được rồi, cô đi làm việc đi. Tôi tự lên phòng cô ấy- Quân Lâm Ngạo cười.



Người giúp việc cũng không nói thêm gì nữa, đi luôn vào trong nhà. Tuy nhiên, khi nhìn vào bước chân chậm rãi vài dáng đi ưỡn ẹo của cô ta, người ta có thể nhận ra, cô ta không muốn rời đi. Đáy mắt Quân Lâm Ngạo vụt qua một tia sáng lạnh. Người của Trịnh gia đúng là to gan lớn mật, cả chủ và tớ. Đã có một nhị tiểu thư ngu ngốc, háo sắc không ai chịu nổi, thế nào người làm cũng vậy. Thủy nhi của hắn ở đây thật đúng là quá ủy khuất rồi. Nếu không phải còn ông bà Trịnh hết mực thương yêu Thủy nhi, chắc chắn hắn đã tìm cách đưa nàng ra ngoài ở một cách quang minh chính đại rồi! ( Wind: Gì? Thủy nhi? Gọi gì nghe phát ớn! Tốt thôi! Ông cứ việc đi theo Thủy nhi của ông, sau này cũng đừng tơ tưởng đến Thu tỷ của tôi!)



Quân Lâm Ngạo cũng không có ý định đứng ngắm dáng đi “ yểu điệu” của cô hầu mà đi thẳng vào nhà. Lúc hắn vào, thấy Trịnh lão gia đang ngồi xem TV trên sofa còn Trịnh phu nhân thì ngồi bên cạnh vừa nói chuyện cùng ông, vừa gọt trái cây. Nhìn thấy Quân Lâm Ngạo đi vào, hai người niềm nở chào đón. Dù gì hắn cũng là con trai của đối tác quan trọng của công ty Trịnh gia, họ không thể cư xử sơ suất được.



- Ồ! Ngạo nhi, sao con lại ở đây?- Bà Trịnh thân mật gọi tên Quân Lâm Ngạo, ra vẻ quan tâm, động tác trên tay cũng ngừng lại, đứng dậy khỏi ghế ngồi. Ông Trịnh đang ngồi bên cạnh cũng đứng lên, mỉm cười nhìn hắn, ngụ ý thay cho câu chào hỏi.



- Cháu chào hai bác. Hai người vẫn tốt chứ ạ? Cháu đến gặp Thu nói chuyện, không biết có được không?- Quân Lâm Ngạo cười đến tao nhã, lịch sự chào ông bà Trịnh rồi nói thẳng ý định của bản thân.



- Sao lại không được chứ! Nó đang ở trên phòng đấy, cháu lên đi- Bà Trịnh niềm nở, vui vẻ đáp lời. Tuy nhiên, đó chỉ là bên ngoài, bà ta thực sự nghĩ gì, có trời mới biết!



- Vậy cháu xin phép- Quân Lâm Ngạo hơi cúi người chào ông bà Trịnh. Sau đó, hắn liền hướng cầu thang mà đi tới, mục tiêu chính là phòng cô.



Những lần trước, khi hắn tới, Trịnh Thái Thu cũng đều dính chặt lấy hắn để ngăn hắn không đi gặp Trịnh Thu Thủy. Nhưng hôm nay hắn đã tới được một lúc mà vẫn chưa thấy cô làm Quân Lâm Ngạo có một chút không quen. Nếu là trước kia, hắn sẽ không nguyện chủ động đi gặp cô nhưng hôm nay là một ngoại lệ, hắn thực sự có việc muốn nói với cô.



Quân Lâm Ngạo đi tới trước cửa phòng Thái Thu. Hắn cũng không có ý định gõ cửa nên liền đưa tay ra mà tự mở cửa. Đang định bước vào, hắn bỗng nghe tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.



- Anh giúp em tìm đi mà. Em hứa là nếu khi nào anh về nước thì sẽ tự mình ra đón luôn, bất kể có việc gì đi nữa. Còn nữa, em cam đoan, nếu anh giúp em, em sẽ tự tay nấu tặng anh một bữa ăn thật ngon. Hơn nữa, em hứa sau này sẽ không trêu đùa anh nữa, sẽ thật nghe lời anh.- Cô cầm điện thoại nói chuyện, chăm chú đến nỗi có người bước vào phòng mình cũng không biết gì.



“…”- Đầu dây bên kia nói gì đó khiến cô nghe xong suy tư trong giây lát liền trả lời.



- Được rồi. Miễn là yêu cầu không quá đáng quá. Lần này thật là lợi cho anh mà. Giúp người ta có chút xíu.- Cô bĩu môi bất mãn, giọng nói cũng mang theo một chút hờn dỗi. Tuy nhiên, một lúc sau cô lại cười tươi.- Hehe… Ruki, em có hai tin muốn nói cho anh biết này.



Thì ra cô đang nói chuyện điện thoại với Ruki. Vậy cô cũng không có làm sai lịch mà cô đã tự sắp xếp trong đầu: buổi tối, trước khi chuẩn bị tài liệu để xin việc, cô sẽ gọi điện nhờ Ruki điều tra giúp cô một chút thông tin về bố mẹ mình. Cô biết, anh rất giỏi trong việc truy tìm thông tin bởi nếu không có bản lĩnh, anh đã không truy ra được người làm hại Thái Thu trong nguyên tác, các nam chính cũng không phải đèn cạn dầu. Cho nên, từ việc này, cô có thể kết luận, gia thế của Ruki cũng không tầm thường. Nhưng mà, cô cũng không để ý nhiều đến việc này. Điều cô muốn chính là anh giúp cô tìm được bố mẹ ruột, hoàn thành tâm nguyện của “ Thái Thu” và trên hết, cô cũng đã và đang cố gắng tránh xa các nam chính nên có lẽ Ruki cũng sẽ không phải chết sớm như trong nguyên tác.



“ Hả? Chuyện gì mà khiến em vui vẻ vậy?”- Anh cũng phối hợp mà hỏi cô một câu, vừa để cô không nghĩ rằng anh không muốn nghe chuyện của cô, mặt khác, cũng xuất phát từ chính sự quan tâm của anh với cô, anh muốn biết tất cả những chuyện có liên quan đến cô.



- Hắc! Anh nghĩ sao nếu em chuyển ra khỏi Trịnh gia?- Cô cười một tiếng, không nói thẳng mà lại đưa ra câu hỏi. Câu nói của cô khiến cả hai người đàn ông nghe thấy phải ngạc nhiên.



“ Em muốn rời khỏi Trịnh gia?”- Ruki ngờ vực hỏi.



- Ừ! Họ cũng đáp ứng rồi.- Cô gật đầu. Nhất thời cô cũng không biết gọi ông bà Trịnh thế nào nên đành gọi bằng “ họ”.



“ Anh biết rồi. Vậy bao giờ em chuyển khỏi đó?”- Anh cũng không hỏi cô vì sao muốn rời khỏi Trịnh gia mà chỉ quan tâm đến thời gian cô chuyển. Theo như anh thấy, cô chuyển ra ngoài cũng tốt. Dù cô và anh ở hai đất nước khác nhau nhưng anh vẫn thường xuyên cho người tìm hiểu về cuộc sống của cô. Nếu Trịnh gia đã không muốn quan tâm cô, vậy cho cô ra ngoài sống cũng không sao, anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ cô.



- Mai em sẽ ra ở riêng rồi!- Cô cười tươi, đáp- Mà này, anh khỏi cần cho người sang đây. Em lớn rồi, có thể tự bảo vệ mình.



Cô còn không biết tên này nghĩ gì sao? Từ nhỏ đến lớn đều quan tâm cô như vậy, giờ cô chuyển ra ở một mình sao anh có thể không để tâm đến chứ. Anh không hỏi là do đã có quyết định rồi. Mà quyết định kia, cô nghĩ một chút cũng có thể đoán ra.



“ Sao em biết hay vậy?”- Ruki lại ngạc nhiên thêm lần nữa. Anh cũng không có nói gì, sao cô biết anh sẽ cho người sang đó để bảo vệ cô?



- Ầy! Không nên coi thường trí thông minh của em nha, dù sao em cũng quen anh từ nhỏ đấy! Mà anh muốn nghe tin thứ hai không đây?- Cô nói đùa một câu sau đó lại nhướng mày, đưa ra một câu hỏi.



“ Đương nhiên”



- Hờ! Báo cho anh một tin: Mai em đi xin việc!- Cô cười nhợt nhạt, nói thật ngắn gọn.



“ Hả? Xin việc? Thu này, em không khỏe hả?” ( Ý của ảnh là chị Thu bị ấm đầu nên nói lung tung đấy :3)- Ruki bật thốt lên, liên tiếp đặt câu hỏi.





Quân Lâm Ngạo đứng ở cửa cũng đưa ánh mắt khó tin gửi trên người cô. Đùa sao? Trịnh Thái Thu đi xin việc? Có phải ngày mai bão Haiyan sẽ đổ bộ vào nước C của bọn họ không? Mà hắn mới nghe nói hôm nay cô bị mấy sinh viên cùng lớp đánh hội đồng, chẳng lẽ cô ta bị đánh cho… chập mạch rồi?



Trong đầu Quân Lâm Ngạo đầy rẫy những câu hỏi. Đầu tiên là, cô biết nấu ăn sao? Thứ hai, cô là đang nhờ người kia tìm cái gì? Điều thứ ba, Người mà cô gọi là Ruki, rốt cuộc là ai, sao hắn chưa bao giờ nghe ai nhắc tới? Và cuối cùng, Trịnh Thái Thu muốn rời khỏi Trịnh gia và muốn đi xin việc? Cô ta bị rảnh rỗi sinh nông nổi à? Hơn nữa, sao khi nói chuyện với người tên Ruki kia, cô lại cười tự nhiên đến vậy? Lại còn nói là, quen nhau từ nhỏ? Họ là thanh mai trúc mã sao?



Một đống câu hỏi cứ xoay vòng vòng trong đầu Quân Lâm Ngạo khiến suy nghĩ của hắn có chút rối ren. Mày kiếm khẽ nhíu lại, hắn cảm thấy khó chịu. Vị hôn thê của mình lại có thanh mai trúc mã mà vẫn luôn giữ liên lạc với nhau dù hai người có ở hai đất nước khác nhau, tình cảm thật tốt a!



Trong khi Quân Lâm Ngạo đang nổi lên một tầng khó chịu mà chính hắn cũng không rõ lí do, cô vẫn tiếp tục hồn nhiên trao đổi với Ruki.



- Ý anh là… đầu óc em có vấn đề? Tốt! Ruki Matsukari, anh giỏi lắm! Đầu óc em có vấn đề mới đi nói mấy chuyện này cho anh biết! Tên hâm kia!- Cô gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi nhả ra mấy lời nói như châu như ngọc, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến Ruki sởn tóc gáy.



“ Ahaha… Anh không có ý đó. Là anh quan tâm tới sức khỏe của em thôi, quan tâm sức khỏe của em thôi mà. Ha ha…”- Anh vội cười giảng hòa. Khiến cho Thái Thu giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Anh còn nhớ lần trước mình có nói với cô rằng cô không nên đặt quá nhiều tình cảm vào Quân Lâm Ngạo, anh ta không xứng. Cô nghe xong liền nổi giận, cắt đứt lien lạc với anh gần tháng trời làm anh cuống cả lên. Lần đó thực sự khiến anh sợ mất vía.



- À! Vậy cảm ơn ý tốt của anh nhá. Giờ em phải chuẩn bị hồ sơ xin việc, lần sau sẽ nói chuyện tiếp. Em cúp máy đây. Mà nhớ giúp em tìm “ họ” nhé!- Cô cũng không muốn tiếp tục true đùa nữa. Nếu còn tiếp tục, không chừng cô sẽ không chuẩn bị xong hồ sơ xin việc mất.



Vừa xoay người, định đi tới bàn học, cô bỗng thấy một người đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực nhìn mình chằm chằm. Anh ta rất đẹp trai. Thân hình cao ráo, rắn chắc, khuôn mặt đẹp như một bức tượng hoàn mĩ được nghệ nhân gieo cho hạt giống cảm xúc. Hiện giờ, đôi mắt anh ta nhìn cô lại mang theo ý cười. Đuôi mắt hơi nhéch lên, mày kiếm bị nâng cao lên một chút, sống mũi cao, thẳng, đôi con ngươi đen thẳm như muốn nhìn thấu nội tâm người nhìn khiến họ không kìm chế được cảm giác hoang mang. Bạc môi mỏng hơi nhếch lên, tạo nên một độ cong hoàn mĩ khiến bất kì người con gái nào nhìn vào cũng sẽ bị mê hoặc. Tuy nhiên, cô cũng sẽ không vì mải ngắm trai đẹp mà quên đi an toàn của bản thân. Hiện giờ cô đang ở trong vai phụ của một bộ truyện sắc, là người phụ nữ có nguy cơ bị đe dọa đến tính mạng rất cao, cô không thể không nâng cao sự cảnh giác. Người đàn ông này, thoạt nhìn cũng không đơn giản. Những người quen của cô thường nói cô rất nhạy bén trong việc cảm nhận sự nguy hiểm và giờ, cô thấy rõ điều đó trên người đàn ông này!



Hắn là ai vậy?



Thu cố gắng vận động những tế bào não của mình để suy đoán thân phận người đàn ông đang đứng ở cửa phòng. Vừa nãy hình như cô có thắc mắc là sao hôm nay không thấy nam chính Quân Lâm Ngạo đến thăm nữ chính đại nhân thì phải? Chẳng lẽ tên này lại là… Quân Lâm Ngạo!? Nghĩ đến khả năng này, mặt cô suýt nữa thì méo lại. Định đùa cô à? Nguyên tác có viết Quân Lâm Ngạo sẽ không chủ động đến phòng “ Thái Thu” mà? Cô vẫn nhớ rằng cô có đóng cửa phòng, hơn nữa, phòng cô cách âm rất tốt, nhất định sẽ không có chuyện tên đàn ông này tò mò muốn nghe lỏm cô nói chuyện, mà nhìn mặt hắn cũng không giống loại người đó.



Ách! Vẫn là cô nên hỏi thẳng người này đi. Chết sớm đầu thai sớm. Cô đã chết một lần rồi, chết thêm lần nữa tuy rất đáng sợ nhưng cô rất gan dạ, sẽ chịu được mà =.=||.



Thu cố gắng an ủi bản thân, hít thở thật sâu, lấy hết can đảm.



“ Anh là ai? Sao lại vào phòng tôi?”



“ Tôi là ai? Trịnh Thái Thu, cô không cần giả vờ. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện muốn nói với cô. Tôi muốn hủy hôn với cô và sẽ đính hôn với Thủy nhi. Nhớ kĩ, những lời này tôi nói với cô cũng chỉ là để thông báo, cô không có quyền phản đối.”- Quân Lâm Ngạo thu hết vẻ mặt căng thẳng của cô vào mắt, lại nghe mấy câu nói của cô, trong mắt lại hiện tia khinh thường cùng chán ghét. Hẳn là hắn đã cho rằng cô đang chơi trò “ lạt mềm buộc chặt” với hắn.




Hơ, thật sự là Quân Lâm Ngạo? Nghe lời nói của người đàn ông này, cô cũng có thể chắc chắn được thân phận của hắn. Khuôn mặt cô thoáng hiện lên vẻ đau khổ, không phải là vì Quân Lâm Ngạo muốn từ hôn với cô để đính hôn với Trịnh Thu Thủy mà là, sao số cô lại đen đủi như vậy chứ!? Một ngày gặp luôn bốn nam chính. Thượng đế, ông định đày đọa tôi phải không? Tôi mới nói xấu ông có vài lần mà lại trả thù tôi nặng như vậy, đồ quỷ hẹp hòi! Cô nghiến răng ken két, đã sớm lôi cả 18 đời nhà tên Thượng đế nào đó ra chửi. Được lắm! Dám đày đọa cô như vậy!



Nhìn dáng vẻ đau khổ cùng bộ dạng cố gắng bình tĩnh của cô, Quân Lâm Ngạo hiển nhiên hiểu lầm rằng cô đang đau khổ vì hắn ( Wind: Hờ, đừng tưởng bở. Mơ cũng không đẹp được như vậy đâu!). Khóe miệng khẽ nhếch lên, một nụ cười lạnh liền xuất hiện trên gương mặt anh tuấn. Mới nói vậy đã liền lộ mặt, còn muốn giả vờ không biết hắn?



Nhìn ánh mắt chứa đầy sự khinh thường của Quân Lâm Ngạo đang chiếu về phía mình, cô cố gắng bình ổn tâm trạng. Một lúc sau cô cũng đã bình tĩnh lại, liền lên tiếng:



“ Cũng tốt. Anh cũng không yêu tôi, chúng ta cũng chẳng có ràng buộc gì, vậy kết thúc luôn đi. Dù sao cũng chỉ là hủy hôn, tôi vốn tiếng xấu lan xa rồi, tệ hơn chút nữa cũng không sao.”- Cô thản nhiên nói. Từ hôn cũng tốt, ban đầu cô còn sợ không có cách để tránh xa nam chính này, giờ hắn tự đưa ra đề nghị, cô không đồng ý thì chẳng phải là rất ngốc sao? Cô cũng không muốn phải lấy một người có khả năng sẽ là người kết liễu mình trong tương lai làm chồng. Hơn nữa, người này cùng chị gái nữ chủ đáng kính của cô cũng đã sớm lên giường rồi, khẩu vị của cô cũng không có vấn đề đến nỗi đi thích một tên đàn ông như vậy. Cô thật không hiểu là tại sao “ Thái Thu” lại yêu anh ta đến chết đi sống lại nữa. Được rồi. Mỗi người có một cách nghĩ riêng, cô sẽ không phê phán mắt nhìn người của cô ấy, cô là một công dân tốt bụng, lương thiện mà.



Vẻ mặt vân đạm phong khinh của cô đã chọc giận tới Quân Lâm Ngạo. Hắn không chấp nhận việc người phụ nữ lúc nào cũng bám lấy hắn, tìm trăm phương ngàn kế để leo lên giường hắn giừ lại thản nhiên chấp nhận việc hắn đính hôn với một cô gái khác. Trịnh Thái Thu căn bản là đang trêu đùa hắn mà!



“ Tốt! Trông cô có vẻ rất vui vẻ khi tôi hủy hôn nhỉ? Muốn đến với Ruki của cô sao? Không hiểu sao tôi lại không muốn từ hôn nữa, chúng ta vẫn là nên tiếp tục giữ hôn ước nhỉ?”- Giọng nói buốt giá của hắn vang lên bên tai cô, ngữ điệu đầy châm chọc, còn có một chút trêu tức.



“ Anh… anh nói gì?”- Cô không kìm nổi ngạc nhiên mà lắp bắp hỏi lại. Tên này bị ấm đầu à? Chính hắn là người muốn hủy hôn, cô chỉ là đồng ý yêu cầu của hắn vậy sao hắn lại tức giận với cô? Đáng ra hắn còn phải cảm ơn cô vì đã thành toàn cho hắn với Thủy nhi của hắn đấy. Mà thôi. Cô cũng không nhận nổi lời cảm ơn của hắn, vẫn là thôi đi. Nhưng mà, hắn không cảm ơn thì chí ít cũng không cần lạnh giá mà nhìn cô như vậy chứ!



“ Không phải cô luôn nói cô yêu tôi, không muốn xa tôi sao? Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục giữ hôn ước đi, đợi sau này chúng ta có thể cưới nhau.”- Quân Lâm Ngạo lạnh nhạt phun ra hai câu làm thân thể cô thoáng cứng ngắc lại. Hắn nói gì? Cưới? Đừng đùa! Cô sẽ không mạo hiểm ở gần người có thể giết mình bất cứ lúc nào!



“ Tôi biết anh và chị tôi có tình cảm với nhau từ lâu nhưng lại không dám quang minh chính đại mà bày tỏ trước mọi người. Tôi cũng đã sai khi cố chấp bám theo anh, mong anh thứ lỗi. Giờ chúng ta giải trừ hôn ước, hai người có thể tự do đến với nhau rồi. Anh không cần để ý tới cảm nhận của tôi, tôi sẽ không sao. Tôi mới nhận ra rằng, từ trước đến giờ chỉ là tôi ngộ nhận rằng mình yêu anh mà thôi. Giờ tôi đã rõ ràng tình cảm của mình, tôi tình nguyện hủy hôn để anh và chị gái tôi đến với nhau.”- Nước mắt cô rơi lã chã trên khuôn mặt thiên thần chọc người khác thương xót. Đôi mắt màu tím cũng đã phủ lên một lớp hơi nước mỏng, lại thêm nụ cười gượng gạo của cô càng khiến người nhìn phải đau lòng. Những cảm xúc này, không phải cô giả vờ, mà là được bộc phát từ trong trái tim còn lưu lại một chút tình cảm của “ Thái Thu” dành cho Quân Lâm Ngạo. Vậy mới thấy, cô ấy yêu anh ta đến nhường nào. Dù bị anh ta lấy đi sinh mệnh, cô ấy vẫn không hề sinh oán hận với hắn, vẫn nhìn hắn với đôi mắt thâm tình mà dịu dàng. Đáng tiếc, người đàn ông này lại không để ý. Cô ấy rời khỏi nhân thế, cũng vẫn luôn mang theo tình cảm sâu nặng của cô với hắn. Đáng tiếc, ngoài Ruki, không một ai biết đến điều này.



Từ một tia tình cảm mà “ Thái Thu” vẫn lưu lại trong tâm trí, lại thêm nỗi cảm thương và đau xót thay cho cô ấy, nước mắt cô lại càng rơi nhiều hơn, nụ cười cũng không còn giữ nổi trên môi. Tầm nhìn của cô hoàn toàn nhòa đi sau làn nước mắt. Chỉ một lần này nữa thôi. Cô sẽ chỉ thương tâm nốt lần này. Sau khi cô ngừng khóc, cô sẽ không để cho bản thân rơi thêm một giọt lệ nào vì Quân Lâm Ngạo nữa. “ Thái Thu”, cô có thể yên tâm mà rời đi rồi. Nếu có kiếp sau, mong cô có thể tìm được cho mình một người đàn ông yêu thương cô hết lòng, coi như là bù đắp cho những bất hạnh ở kiếp này.



Quân Lâm Ngạo ngẩn ra khi chứng kiến vẻ mặt đau thương của cô, trong lòng hắn bỗng nổi lên một chút phiền muộn. Quen biết cô gần sáu năm, đây là lần đầu tiền hắn nhìn thấy cô rơi nước mắt. Nói ra chắc sẽ chẳng có ai tin nhưng, đó lại là sự thật! Mỗi lần hắn gặp Trịnh Thái Thu, cô đều cười, dù có những lần hắn cảm thấy nụ cười đó thật giả tạo và vô cùng chướng mắt. Biết cô lâu đến vậy, hắn nghĩ cô không bao giờ khóc, thậm chí là không biết khóc là gì. Theo cái nhìn của hắn, hắn cho rằng đó là bởi vì cuộc sống cô quá đây đủ, quá tốt đẹp. Dù không được ông bà Trịnh yêu thương, quan tâm như Trinh Thu Thủy, cô cũng chưa từng tỏ ra buồn tủi. Bộ dáng hư hỏng, đanh đá của cô khiến hắn hoàn toàn quên mất, cô vẫn chỉ là một cô gái, cũng cần tới sự quan tâm, tình yêu thương từ những người thân. Cô là một con người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ có cảm xúc, cô biết buồn, biết đau và… biết khóc.



Khoảng gần 15 phút sau cô mới ngừng khóc. Chóp mũi của cô đỏ hồng do khóc nhiều, hai vành mắt cũng hơi đỏ lên, hành lông mi dài, cong vút của ngày thường giờ vẫn ẩm ướt vì nước mắt. Cô ngượng ngùng rút khăn giấy từ chiếc hộp trên mặt chiếc tủ nhỏ gần giường để lau nước mắt còn đọng lại trên mặt. Hành động của cô khiến Quân Lâm Ngạo cũng dần mất đi kiên nhẫn.



“ Xin lỗi. Tôi… tôi… Thất lễ rồi”- Cô ngượng nghịu cúi đầu lí nhí xin lỗi Quân Lâm Ngạo. Haizzz… Sao cô lại xúc động đến nỗi đi khóc trước mặt người ta chứ. Đúng là ngày càng không biết kiềm chế cảm xúc mà, cần phải chấn chỉnh lại thôi.



Quân Lâm Ngạo không nói, vẫn đứng yên một chỗ, cách cô một khoảng khá xa. Như nhớ ra điều gì, cô tiếp tục nói:



“ Đúng rồi. Ngày mai tôi phải lên trường có chút việc, chiều lại có việc khác phải giải quyết nên việc từ hôn để đến tối nhé. Tôi sẽ nói là do tôi muốn giải trừ hôn ước trước, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến anh.”



“ Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Không cần hủy hôn nữa!”- Quân Lâm Ngạo bỗng lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước.



“ Nhưng tôi muốn hủy hôn!”- Cô buột miệng thốt ra ý muốn của mình. Nói xong cô mới hối hận. Chết cô rồi! Sao lại nói ra câu đó chứ. Huhu… Đời cô coi như xong rồi.



“ Cuối cùng cũng lộ bản chất.”- Quân Lâm Ngạo cười lạnh, đáy mắt dần dấy lên một ngọn lửa. Câu nói vô tình của cô vừa đủ để đánh một đòn thật mạnh vào lòng tự tôn cao ngất của một tên đàn ông luôn được chào đón. Đôi chân dài liền sải bước, tiến đến chỗ cô đang đứng. Tiếng đế giày da gõ lên sàn nhà giống như từng hồi trống nặng nề gõ vào đầu cô.



Không ổn!



Thu thầm kêu trong lòng. Vẻ mặt của Quân Lâm Ngạo lúc này nhìn rất đáng sợ. Dù hắn đang cười rất hiền hòa nhưng mà cô thà nhìn cái mặt than của hắn còn hơn là trông thấy cái bản mặt giả ôn nhu của hắn. Vẻ mặt này khiến cô đoán không nổi tâm tình của hắn, cũng không biết được hắn sẽ làm gì cô. Cảm giác này rất không thoải mái!



“ Anh định làm gì?”- Cô cố giả bộ bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên hỏi hắn một câu. Tuy nhiên, dù nghe thấy nhưng Quân Lâm Ngạo cũng không có trả lời, bước chân vẫn đều đặn đi tới chỗ cô. Rất nhanh, cô và hắn đã rút ngắn khoảng cách. Có lẽ là vì không muốn tiếp xúc với hắn quá gần nên cô liên tục lùi lại phía sau. Phòng cô tuy rộng nhưng cũng vẫn chỉ là một căn phòng, sẽ có giới hạn bởi những bức tường mà cô, mới vừa nãy còn đứng khá gần tường nên cô chỉ có thể di chuyển được vài bước, liền bị hắn dồn đến chân tường.



Quân Lâm Ngạo đưa hai tay chống lên bức tường, hoàn toàn giam lỏng cô trong lòng mình. Hơi thở đàn ông bắt đầu tràn đầy trong khoang mũi khiến cô có chút mất tự nhiên. Dù lăn lộn trong xã hội đã rất nhiều năm nhưng cô chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy với bất cứ người khác phái nào, người cùng phái cũng chưa từng.



“ Này! Anh làm gì vậy? Mau bỏ tay ra!”- Cô bắt đầu gấp gáp. So về sức khỏe, cô không bằng tên đàn ông này. So về võ? Xin lỗi đi! Nếu cô đánh thắng được hắn, cô đã không phải gấp như vậy! Cô vẫn luôn biết tự lượng sức mình. Biết mình đánh không lại, cô sẽ không cố chấp đi chọc phiền toái.



“ Tôi muốn làm gì, ngay bây giờ cô sẽ biết.”- Giọng nói âm lãnh của Quân Lâm Ngạo vang lên bên tai khiến cô sởn tóc gáy, đôi môi lạnh lẽo của hắn khẽ cắn vào vành tai của cô khiến cơ thể cô khẽ run lên.



“ Buông ra.”- Cô giãy giụa muốn thoát khỏi ma chảo của hắn, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực Quân Lâm Ngạo, không thèm suy tính nữa mà cố hết sức để đẩy hắn ra xa. Tuy nhiên, như đã nói ở trên, một chút sức lực nhỏ nhoi của cô, chẳng làm ảnh hưởng gì tới hắn cả. Đã biết sẽ có kết quả sẽ như vậy nhưng cô vẫn không ngừng kiên trì, tay vẫn cố dùng sức để đẩy tên đàn ông này ra- “ Anh mau buông… Ưm…”



Chưa nói hết câu, lời nói của cô đã bị ai đó nuốt trọn vào miệng. Quân Lâm Ngạo không hề báo trước mà chặn miệng cô bằng một nụ hôn. Cánh môi lành lạnh của hắn chạm vào đôi môi anh đào mềm mại, ấm áp của cô khiến cơ thể hai người đều không tự chủ được mà khẽ run lên. Đôi môi của hắn ma sát với môi cô, hai hàm răng lại trằn trọc gặm cắn đôi môi nhỏ nhắn đáng thương. Nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo giống như muốn trừng phạt cô vì những lời nói ban nãy. Sau đó, không đợi cô kịp phản ứng lại, lưỡi của hắn tách hàm răng của cô ra, càn rỡ xông vào khoang miệng cô, bá đạo chiếm đoạt hơi thở của cô. Lúc bấy giờ, cô đã lấy lại được ý thức.



“ Ưm… Buông ra!”. Không thể đẩy hắn ra bằng tay, cô liền dùng chân đá. Tuy nhiên, còn chưa động đến người hắn, chân cô đã bị một bàn tay rắn chắc giữ lại.




“ Tốt nhất là cô nên an phận một chút”. Quân Lâm Ngạo khàn khàn nói, giọng điệu có chút không kiên nhẫn. Trong khi đó, tay hắn cũng không có buông chân của cô ra nên khiến cả người cô mất thăng bằng mà ngã hẳn vào trong ngực hắn.



Nghe hắn nói vậy, cô cũng không có làm theo, vẫn giãy giụa một cách yếu ớt. Tuy nhiên, cô cũng biết là bản thân không thể dùng nốt chân còn lại để đá hắn nữa. Bởi vậy, cô có phản kháng thế nào thì cũng không thể chống lại được Quân Lâm Ngạo. Vả lại, cô bị hắn hôn đến suýt nghẹt thở, đến đất trời đều đảo lộn hết rồi!



Ban đầu, Quân Lâm Ngạo chỉ có ý muốn khiến cô ngậm miệng lại, để cô không nói thêm một lời đả kích lòng tự tôn của hắn nhưng càng càng hôn cô, hắn càng mất khống chế. Đôi môi ấm nóng, mềm mại của cô như cánh hoa anh đào mềm mại, lại có hương thơm ngọt ngào của Lavender khiến hắn trầm mê. Mặt khác, sự phản kháng của cô không những không khiến hắn chán ghét, tức giận mà lại làm khơi dậy dục vọng chiếm hữu của hắn. Quân Lâm Ngạo tham lam hút hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn; ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực càng khiến hắn hưng phấn. Đôi mắt tỉnh táo, tràn đầy giễu cợt cùng khinh thường lúc trước giờ cũng dần bị sương mù bao phủ, lại lóe lên sự hưng phấn khó kìm nén. Trong lúc nhất thời, âm thanh ám muội vang ra khắp phòng. Cô cũng không còn sức lực mà phản kháng nên đành đứng yên, mặc cho lưỡi hắn càn quấy trong miệng mình, mặc cho lưỡi hắn ra sức trêu đùa, khiêu khích. Đầu óc cô hiện giờ đã muốn đình công hết rồi. Nếu có thể suy nghĩ, cô chắc chắn phải cảm thán một câu: “ Tên này đúng là quá… thành thục rôi!” _._||



Trong nguyên tác, Quân Lâm Ngạo vốn là một tên đàn ông cực kì lăng nhăng nên kĩ thuật hôn của hắn cao siêu cũng không phải là chuyện lớn gì. Chỉ là sau này, khi đã có nữ chính, hắn cũng không qua lại với người đàn bà nào nữa. Tuy nhiên, sức hút của nam chính vẫn rất lớn, cực kì lớn cho nên vẫn có vài bạn nữ phụ nữa lao đầu vào và kết quả là, không điên cũng bị hấp diêm tập thể, không bị đánh cho què chân cụt tay, trở thành phế nhân, gia đình phá sản thì cũng bị giết chết vô cùng thê thảm! Vậy mới nói, nhân vật phụ được thêm vào, nói dễ nghe thì là người làm nền của nam nữ chính, nói một cách khó nghe thì chính là- đá kê chân của nhân vật chính!



Tạm gác chuyện này sang một bên. Giờ chúng ta quay lại với “ nam chính lăng nhăng” với “ nữ phụ độc ác” đã.



Hôn một lúc lâu, ý thức của cô đã hoàn toàn tan rã. Tuy nhiên, cô không thể suy nghĩ nhưng tuyệt đối không phải không thể cảm nhận! Bởi vậy, khi cảm thấy có một bàn tay bắt đầu không an phận mà di chuyển trên eo mình, còn có đôi môi đang dần di chuyển xuống cần cổ, cô lập tức tỉnh táo lại, ra sức giãy giụa.



“ Anh…”- Mới nói được một từ, cô lại cảm thấy cả người vô lực, bị thiếu không khí trầm trọng. Cũng bởi vậy, cô liền tạm gác chuyện phản kháng qua một bên mà thở lấy thở để, cố gắng bù đủ lượng không khí đang bị thiếu. Động tác đó của cô khiến bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống, trông thật vô cùng dụ người. Hơn nữa, đôi môi của cô sau khi bị Quân Lâm Ngạo chà đã liền sưng đỏ lên, có vẻ ướt át, nhìn bên dưới ánh đèn trông càng lấp lánh mê người. Bộ dạng yếu ớt của cô hiện giờ như muốn dụ người ta phạm tội. Vậy mà, cô vẫn chẳng biết gì, vẫn cố hít thở thật sâu.



Thật sự, Quân Lâm Ngạo sắp không kiềm chế nổi nữa rồi. Sao ban đầu hắn lại quên đạo lí đùa với lửa cũng có ngày bị chết cháy chứ! Rõ ràng là một người đàn ông bình thường, khi chứng kiến cảnh này chắc chắn sẽ nổi lên phản ứng. Mà hắn không thể nghi ngờ cũng là một người đàn ông vô cùng bình thường, hơn nữa, hắn lại rất lăng nhăng. Bởi vậy, dục vọng của hắn còn lớn hơn người bình thường rất nhiều!



Trong lúc cô lơ đãng, bàn tay to lớn của Quân Lâm Ngạo đã luồn vào trong áo của cô. Đầu ngón tay có vài vết chai do cầm bút và đánh máy nhiều chạm vào làn da mịn màng, không chút tỳ vết của cô khiến hắn càng kích động. Đồng thời, môi hắn cũng không hề rời khỏi cần cổ trắng ngần. Tiếng thở dốc ái muội của cô như một loại hương thơm say đắm lòng người, cũng như một loại axit đang dần ăn mòn một chút lí trí còn lại trong đầu Quân Lâm Ngạo. Phía dưới trướng lên thật lớn khiến hắn có chút đau, còn mang theo một chút cảm giác khó chịu, dục hỏa như muốn đốt cháy hắn. Sao trước đây hắn lại không nhận ra Trịnh Thái Thu là tiểu yêu tinh câu hồn người đây?



Theo từng cái hôn, Thu cũng dần mất đi sự tỉnh táo, cơ thể cô bắt đầu nóng lên. Thực ra, trong tiểu thuyết, nhân vật Trịnh Thái Thu cực kì dễ xảy ra phản ứng với đàn ông. Dù là người cô ấy vô cùng căm hận, mặc cho cô ấy cố gắng điều khiển bản thân, giữ vững lí trí đến đâu thì cuối cùng vẫn phải nằm dưới thân người đó mà rên rỉ. Chính vì vậy, khi các nam chính cho người cưỡng hiếp, cô ấy cũng không thoát được sự chán ghét và khinh thường cùng cực từ các nam chính, không loại trừ Quân Lâm Ngạo. Vốn “ Thái Thu” sẽ không để ý đến cảm xúc của những người khác nhưng, Quân Lâm Ngạo sẽ không ở trong số “ những người khác” đó! Từ lúc cô ấy mù quáng yêu hắn, “ Thái Thu” vẫn luôn vô cùng chú ý tới cảm xúc của hắn, dù chỉ là nhỏ nhất. Có thể nói, cô hiểu rõ hắn còn hơn cả nữ chính Bạch Liên Hoa kia! Vậy mà, người duy nhất cô ấy quan tâm trên thế gian này, lại cho người làm nhục cô, sau đó còn khinh ghét cô rõ rệt, cộng với nỗi ám ảnh vì vừa bị làm nhục khiến “ Thái Thu” vô cùng tuyệt vọng. Lúc đó, cô chỉ muốn chết quách đi! Vậy mà, bốn nam chủ đâu thể cho cô chết một cách dễ dàng như vậy! Đến cả việc cắn lưỡi tự tử cũng là một việc xa xỉ với cô ấy trong hoàn cảnh đó. Và việc tiếp theo thì ai cũng biết, “ Thái Thu” phải chịu những giày vò đau đớn đến tận xương từ những nam chính. Bẻ chân, bẻ tay, lóc da, họ đều thử nghiệm hết trên người cô. Vậy mà, nực cười thay, giờ Thu lại phải thân mật với một trong số những người đã tra tấn mình ở kiếp trước! ( Ý là nói đến kiếp trước của nguyên chủ)



Không khí trong phòng ngủ dần nóng lên. Ban đầu hai người vốn đứng ở mép tường, giờ đã nằm trên giường lúc nào không hay. Cảm giác mềm mại, ấm áp truyền đến từ lưng khiến cô nhận ra bản thân đã bị đảy đến trên giường. Lúc bấy giờ, Thu mới ý thức được nguy cơ. Tuy nhiên, Quân Lâm Ngạo cũng không không để cô có cơ hội phản kháng, đôi môi nống bỏng vẫn ra sức mơn trớn trên xương quai xanh, một tay cởi từng chiếc cúc áo của cô, tay còn lại dung sức nắn bóp đôi gò bồng mềm mại. Ngay khi áo lót được thoát ra, nhũ hoa hồng đậm gặp lạnh liền dựng lên, căng cứng, trông vô cùng mê người. Tròng mắt Quân Lâm Ngạo nóng bỏng như có có lửa đốt, nhìn chằm chằm mĩ cảnh trước mắt. Bỗng, hắn cúi đầu xuống, đôi môi ngậm lấy nhũ hoa đỏ thắm, tận hưởng hết ngọt ngào. Cô vốn không có chuẩn bị, bị hắn nhìn chằm chằm vào thân thể, lại bị ngậm lấy nhũ hoa nên liền kêu lên một tiếng đầy xấu hổ. Mặt cũng đỏ ửng, không rõ là vì kích tình, hay là vì quá xấu hổ…



“ Ư… Ưm…”



Tiếng rên rỉ mất hồn vang lên khắp căn phòng, giống như một liều thuốc kích thích, khiến dục vọng của Quân Lâm Ngạo càng lớn hơn. Cổ họng khẽ phát ra một tiếng gầm nhỏ. Hắn đã quá coi thường sức mê người của cô rồi; hơn nữa, hắn đã quá tự tin vào khả năng kiềm chế của bản thân. Đến khi nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ này, hắn mới biết dục vọng của bản thân lớn đến nhường nào. ( Wind: Phụ nữ ông nội ngươi á Quân Lâm Ngạo! Thu tỷ còn chưa có chồng đâu! Còn nữa, tỷ ấy còn là xử nữ, mới 20 tuổi thôi! Hừ hừ…) Hôm nay thực sự được mở rộng tầm mắt!



Bàn tay to lớn của Quân Lâm Ngạo dần di vào trong váy của cô, lần tìm tới bụi hoa bí ẩn. Từ nơi tư mật của cô, dịch nhờn chảy ra làm ướt một khoảng giường, tuy khá nhỏ, nhưng khiến cô đặc biệt chói mắt! Đúng như trong nguyên tác, dù cô có làm tình với ai thì dịch mật đều có thể chảy ra mà bản thân không thể kiểm soát được, cũng không thể lấy được sự thương tiếc từ người khác. Tuy vậy, nếu nữ chính ở trong trường hợp này, cô chắc chắn cô ấy sẽ được người ta thương tiếc mà tha cho. Đây chính là phân biệt đối xử cực kì rõ ràng giữa nữ chính và nữ phụ a! Thật là không công bằng mà! Đặc biệt, đây chính là ngôn tình sắc, tính từ lúc cô tỉnh lại đến giờ cũng chỉ chưa đầy hai ngày vậy mà đã phải xem AV ( Adult View: phim người lớn :3 ) do chính mình đóng. Quà chào mừng thật khiến người ta… khiếp đảm mà!



Trong khi cô đang nghĩ vẩn vơ ( Wind: Tỷ tỷ à, tỷ sắp bị ăn rồi, tập trung giải quyết vấn đề một chút có được không vậy :3), một tay khác của Quân Lâm Ngạo vẫn không ngừng nắn bóp bầu ngực căng tròn của cô, đầu vẫn vùi trong ngực cô. Chiếc lưỡi ranh ma đảo tới đảo lui, trêu chọc nhũ hoa tươi đẹp. Căn phòng rộng lớn tràn ngập tiếng thở dốc cùng những tiếng rên câu hồn người, cảnh tượng trong phòng càng khiến người ta phải đỏ mặt.



“ Cơ thể cô còn thành thực hơn cô đấy!”- Quân Lâm Ngạo cười nhạt, trong mắt đầy ý khinh thường khiến cô tỉnh táo lại. Nghe xong câu nói của hắn, cô liền giận quá hóa cười.



“ Quân thiếu gia à, đây là cơ thể tôi trung thành với dục vọng của mình, cũng không phải tôi. Hơn nữa, là con người, thậm chí cả thần tiên cũng đều có thất tình lục dục*, tôi cũng không phải quái nhân, sao lại không có dục vọng đây? À! Nếu anh cảm thấy đã chơi đủ, vậy mời đứng dậy. Tôi còn có việc phải làm, không rảnh để chơi cùng anh. Nếu muốn tiếp tục chơi, anh có thể tìm chị gái tôi”.



* Thất tình lục dục:



- “Thất tình” gồm có: mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn. Nói theo phiên âm tiếng Trung Quốc là: hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục.



- “ Lục dục” là sáu thứ ham muốn của con người mà khó có thể thay đổi, bao gồm:



+ Sắc dục: ham muốn nhìn thấy cái đẹp.



+ Âm thanh dục: ham muốn được nghe những âm thanh ngọt ngào, êm tai.



+ Hương dục: ham muốn ngửi thấy sự dễ chịu của mùi hương.



+ Vị dục: ham muốn được thưởng thức các món ăn ngon miệng.



+ Pháp dục: ham muốn thỏa mãn những ý nghĩ trong đầu.



+ Xúc dục: ham muốn thỏa mãn những thèm khát về thân xác.



Cô thản nhiên nhả ra những lời vàng ngọc khiến Quân Lâm Ngọc tức đến trong lòng nổi lửa. Hơn nữa, cách gọi “ Quân thiếu gia” đầy khách sáo phát ra từ miệng cô làm hắn cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô muốn chia rõ ranh giới với hắn?



“ Vị hôn thê đáng yêu của tôi à, đừng lạnh lùng vậy chứ! Sẽ làm người khác tổn thương đó. Chúng ta dù gì cũng có hôn ước nha, không nên xưng hô xa lạ như vậy!”- Quân Lâm Ngạo cũng không có mang theo một tia tức giận nào trong giọng nói, giọng điệu của hắn vẫn rất từ tốn, hiện giờ còn có chút khàn khàn vì nhục dục. Tuy nhiên, khi nói chuyện, hắn đặc biệt nhấn mạnh từ “ hôn thê” và “ hôn ước” như để nhắc nhở cô về mối quan hệ của bọn họ.




“ Tôi nhớ là hiện giờ chúng ta vẫn có hôn ước ràng buộc nhưng sau ngày mai, tôi và anh liền đường ai nấy đi”- Giọng nói của cô vẫn không có chút giao động, giọng điệu ngang phè phè.



“ Cô dám tự ý hủy hôn?”



Rốt cuộc, Quân Lâm Ngạo đã không thể giữ vững hình tượng tao nhã, thanh lãnh thường ngày. Đáy mắt dần nổi lên sự tức giận. Từ trước tới giờ, chưa có một người phụ nữ nào dám ngang ngạnh chối bỏ ý kiến của hắn. Trịnh Thái Thu, người đàn bà chết tiệt này lại dám chống lại hắn?



Mọi động tác đùa cợt của đôi tay đều dừng hẳn lại, đồng thời, đầu hắn cũng rời khỏi bộ ngực cỡ D đầy đặn của cô, kìm kẹp trong phút chốc được nới lòng. Nhân cơ hội đó, cô liền quấn chăn rồi lăn ra khỏi chỗ Quân Lâm Ngạo đang ngồi, khiến hắn trở tay không kịp.



“ Từ khi biết anh và chị gái ‘ tốt bụng’ của tôi lên giường với nhau, tôi liền dám!”- Cô cười nhạt đáp trả. Thật ra, ở thời điểm này trong nguyên tác, “ Thái Thu” cũng không biết Quân Lâm Ngạo và Trịnh Thu Thủy có quan hệ xác thịt với nhau. Nhưng xưa đâu bằng nay, giờ đã có một độc giả gần như biết rõ mọi chuyện là cô xuyên vào thân thể cô ấy, thì cô có thể biết được khá nhiều việc. Ví như, thân phận thật của vị bác sĩ trẻ ở trường- Trần Cảnh Hạo cùng với Chủ tịch Hội sinh viên- Lăng Chính Thiên, bao gồm cả Quân Lâm Ngạo- thiếu gia của tập đoàn quốc tế đa ngành CMJ này!



Tác giả: Wind



“ Cô…”- Thì ra cô ta đã sớm biết được việc hắn cùng với Trịnh Thu Thủy xảy ra quan hệ!



Quân Lâm Ngạo vô cùng ngạc nhiên khi nghe xong câu nói của cô. Quan hệ của hắn với đại tiểu thư Trịnh gia, trừ hai người trong cuộc, hoàn toàn không có ai khác biết được. Vậy thì tại sao Trịnh Thái Thu mà hắn luôn cho là vô cùng ngu ngốc này lại có thể phát hiện? Lẽ nào, hắn đã nhìn nhầm cô? Từ đầu tới giờ, là cô luôn giả ngốc để lừa hắn?



Một đống câu hỏi dần lan tràn ra khắp đầu Quân Lâm Ngạo. Hắn có thể hiểu, cô làm vậy để khiến hắn chán ghét cô, để hắn tự động hủy hôn với cô, sau đó để cô đến với người tên Ruki không? Nghĩ đến đây, trong lòng Quân Lâm Ngạo lại nổi lửa. Hiển nhiên là hắn đã khẳng định suy nghĩ của mình là đúng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô. Nếu để Thái Thu biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn cô sẽ không thèm quan tâm tới hình tượng mà lao vào đập cho Quân Lâm Ngạo một trận quá! Nguyên chủ yêu anh ta suốt sáu năm trời vậy mà chỉ từ một nét mặt của một người xa lạ là cô đây, anh ta liền quy tội danh lừa gạt cho cô ấy! Hừ! Tốt nhất là đừng để cô biết được.



Thấy Quân Lâm Ngạo không nói gì, cô cũng không muốn tốn thời gian them nữa. Cùng hắn “ chơi” một hồi cũng đã gần 9 giờ, cô còn có tài liệu xin việc chưa chuẩn bị, mai lại phải lên gặp nam chính Hội trưởng để nhận hình phạt nên phải đi ngủ sớm để chuẩn bị tinh thần thật tốt. Nếu cứ dây dưa không dứt với tên Quân Lâm Ngạo tẻ nhạt này thì cô sẽ phải thức khuya mà làm việc mất.



“ Nếu không còn việc gì nữa, mời anh ra ngoài, giờ tôi còn có việc. Còn nữa, chuyện hủy hôn, nhất định tôi sẽ hoàn thành vào ngày mai, mặc kệ anh có đồng ý hay không”



“ Tốt! Rất tốt! Muốn hủy hôn? Được thôi. Nhưng dù hủy hôn, cô cũng đừng hòng thoát khỏi tôi”- Quân Lâm Ngạo cười lạnh, tay nhanh chóng chỉnh lại bộ quần áo đang bị xộc xệch do chuyện hồi nãy. Dứt câu, hắn liền quay người đi ra cửa. Trước khi ra khỏi phòng, hắn còn không quên “ tặng” cô một cái nhìn lạnh như băng để làm “quà lưu niệm”.



“ Rầm!”- Cánh cửa bị người đàn ông đóng sầm lại không chút thương tiếc. Dường như hắn muốn trút sự tức giận của bản thân lên đồ vật. Quân Lâm Ngạo có chút ảo não. Tối nay hắn bị sao vậy? Lại có thể dễ dàng để Trịnh Thái Thu chọc giận như vậy. Hơn nữa, khi nhớ đến hình ảnh thân thể hoàn mĩ của cô bị hắn đè dưới thân mà thở hổn hển, trong miệng phát ra những tiếng rên dâm đãng khiến cơ thể hắn liền nổi lên phản ứng.




Chết tiệt! Hắn lại có thể nghĩ đến việc đó vào lúc này!



Quân Lâm Ngạo buồn bực một hồi sau đó liền điều chỉnh lại tâm tình, xuống nhà tạm biệt ông bà Trịnh rồi nhanh chóng rời khỏi Trịnh gia. Hắn cần tìm một người đàn bà giúp mình dập lửa.



_______________ Ta là phân cách tuyến_______________



Sau khi Quân Lâm Ngạo vừa rời khỏi phòng, Thu liền thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng trở nên thoải mái hơn. Tuy là vừa nãy suýt bị hắn làm nhục nhưng sau đó cũng dừng lại kịp, cô vẫn chưa thất thân. Dù sao thì cô vẫn luôn là một con người lạc quan nha; chỉ cần có một tia may mắn trong một loạt những điều không may, cô liền có thể lấy đó làm động lực. Nếu cô không có tính cách như vậy thì chỉ e cô ở thế giới bên kia đã không thể sống nổi. Ở cô nhi viện từ nhỏ, cuộc sống của cô cũng không được dễ chịu gì cho cam. Từ lúc mới được 4, 5 tuổi, cô và những cô nhi khác đã bị bắt đi bán vé số hoặc đánh giày để kiếm tiền, dù thời tiết khắc nghiệt đến đâu. Bị ốm cũng chỉ có thể tự lo, may mắn lắm mới được những người trong viện cho thuốc uống. Ngay đến cả đồ ăn cũng phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán mới có được. Cho đến khi vào Đại học, cuộc sống của cô mới dễ chịu hơn một chút. Tuy mấy ngày đầu phải vất vả chạy đôn chạy đáo tìm phòng trọ, tìm công việc rồi còn phải cố hết sức học tập để giành học bổng, cả ngày chỉ ngủ được có 3, 4 tiếng nhưng dần dần về sau tất cả cũng được ổn định lại. Sau khi ra trường, cô đăng kí phỏng vấn tại tập đoàn CJ và được nhận vào làm thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn một chút. Tóm lại, để có thể vượt qua được những khó khăn như vậy mà không bị tha hóa là một sự nỗ lực và tinh thần lạc quan vô cùng lớn của cô. Cho nên, cô rất tự tin về vấn đề tinh thần của bản thân!



Nhanh chóng chấm dứt dòng hồi tưởng về quá khứ “ huy hoàng” của bản thân, cô lập tức sửa sang lại bộ đồ trên người rồi bắt tay vào việc chuẩn bị tài liệu. Nếu xét theo lực học cùng kinh nghiệm của nguyên chủ hiện giờ, chắc chắn cô sẽ không được nhận vào làm. Đừng nói đến một công ty lớn như Thịnh Thế, cho dù những công ty nhỏ cũng không dám nhận bừa một nhân viên thiếu kinh nghiệm mà trình độ học vấn lại thấp. Cô vẫn là nên nghĩ cách để giải quyết vẫn đề này trước đi.



( Wind cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện làm đơn xin việc nên đành tua nhanh đoạn này thôi :3)



Đau đầu suy đi tính lại một hồi cũng đã gần 10 giờ đêm. Cô phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới có thể trả lời hết những câu hỏi có khả năng sẽ bị hỏi đến nhất. Đặc biệt, cô đã rất tỉ mỉ khi trình bày bản sơ yếu lí lịch. Dù đại học A nổi tiếng là trường của những sinh viên giỏi nhưng không có nghĩa là toàn bộ đều có học lực tốt như vậy. Có những sinh viên vào trường cũng chỉ để lấy cái danh chứ học lực cũng chẳng hơn ai, mà ví dụ điển hình thì liền lấy mấy sinh viên cùng lớp với cô là được. Cả một tập thể lớp toàn những tiểu thư công tử là con ông cháu cha bị trưởng bối tống cổ vào. Nói tới trình độ ăn chơi trác táng, phá phách nghịch ngu, bề ngoài hào nhoáng bên trong mục nát liền có thể liệt kê ra tên của vài học viên lớp cô. Bọn họ, có ai không phải những tay chơi nổi tiếng trong giới nhà giàu chứ?



Quay lại với vấn đề chính. Sau khi giải quyết xong những tài liệu cần thiết khi xin việc, cô liền cho tất cả vào trong túi xách. Dù sao thì mai cô cũng không có ý định ở lại trường để học, không cần mang laptop theo nên cặp cũng không cần dùng đến, mang túi xách là được rồi.



Xếp đồ xong, cô đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ngủ màu xanh da trời rồi thay vào. Sau đó, cô vươn vai một lúc, ưu nhã ngáp một cái rồi đi tới giường ngủ. Khi đã nằm ngay ngắn trên giường, cô bỗng như nhớ ra một việc mà nhổm dậy, tay lấy chiếc điện toại để cạnh gối.



“ Suýt chút nữa thì quên báo thức rồi!”



Tuy cô không hay ngủ quên nhưng để ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô vẫn nên đặt báo thức thì hơn. Khi đã làm xong những việc cần làm, cô liền yên tâm mà tắt điện đi ngủ. Cả căn phòng rộng lớn chìm vào yên tĩnh.



Ngày hôm sau cô thức dậy từ rất sớm. Đêm qua cô đặt báo thức là 6 giờ 30 mà khi tỉnh dậy, xem giờ trong điện thoại thì mới chỉ có hơn 5 giờ. Trời mùa hè rất mau sáng; như ngày hôm nay, dù mới hơn 5 giờ nhưng trời đã sáng khá rõ. Ngắm bầu trời mất một lúc qua ô cửa sổ bằng kính sạch sẽ, cô liền ngồi dậy vươn vai. Đó là một thói quen của cô mỗi khi thức dậy. Những lúc như vậy, cô đều vươn vai vài cái, vặn mình, xoay khớp cổ một lúc cho đỡ cứng người.



Sau khi làm vài động tác khởi động xong, cô liền rời khỏi giường, đi làm vệ sinh cá nhân. Tất cả những hoạt động đó đã làm cô mất gần 20 phút đồng hồ để thực hiện, sau đó, cô đi đến tủ đồ, lấy một bộ váy liền mặc vào. Chiếc váy này nhìn qua sẽ không nhận ra điểm nổi bật của váy vì từ trên xuống dưới, bộ đồ này chỉ toàn một màu đen. Nhưng nhìn kĩ lại người ta sẽ nhận thấy những hoa văn được trang trí vô cùng tinh xảo tại phần ngực. Hai ống tay được xếp ly ở phần bả vai khiến ống tay ngắn bên dưới phồng lên. Cuối ống tay áo còn có một đường vải Kate đính lại, úp vào phía bên trong, độ rộng cũng vừa đủ khiến người mặc không bị khó chịu mà khiến người khác có cảm giác gọn gàng hơn. Ở phần eo váy được trang trí thêm một chiếc thắt lưng bản nhỏ màu xám đen ôm trọn lấy vòng eo tinh tế của cô. Chân váy của bộ này cũng dài đúng tới đầu gối. Nhìn tổng thể thì bộ váy có vẻ rất kín đáo, làm cô rất ra dáng một cô gái thanh lịch, đúng chuẩn kiểu con gái nhà lành. Nhưng mà, mọi người có biết thế nào là càng kín đáo thì càng gợi cảm không!? Với bộ ngực cỡ D, vòng eo thon gọn, đôi chân dài miên man, làn da trắng mịn của cô thì sao có thể là con nhà lành được đây!



Nhìn người con gái trong gương, cô thở dài thườn thượt. Thật là, quá xinh đẹp cũng không phải lỗi của cô. Không phải là cô tự sướng mà là thực sự, Thái Thu vô cùng đẹp, một vẻ đẹp trong trắng của thiên thần. Hơn nữa, nếu không phải ngày thường cô ấy ăn mặc quá lố lăng, trang điểm quá lòe loẹt thì Thu còn ra dáng đại mĩ nữ hơn cả nữ chủ Trịnh Thu Thủy nữa! Tác giả nguyên tác đúng là rất biết cân bằng mà. Cho nữ chủ sức quyến rũ hơn người thì cũng cho nữ phụ nặng cân nhất của cô ta một vẻ đẹp khiến “ Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”! Quả thật là… khá công bằng rồi!



Cảm thán một hồi, Thu cũng quay trở lại với việc chính. Lôi chiếc vali màu hồng đặt cạnh tủ đồ ra, cô lấy từng bộ quần áo và váy, nhanh nhẹn gập lại cho thật ngay ngắn rồi xếp vào trong. Dù gì thì đồ của cô hiện giờ cũng không có nhiều lắm nên thu dọn cũng khá nhanh, vali cũng vẫn còn trống khá nhiều nên cô xếp hết mấy đôi giày để trên giá vào. Haizzzzz… Đúng là giày của “ Thái Thu” toàn để làm cảnh mà. Theo như những gì cô quan sát được thì có khá nhiều đôi giày xếp trên giá dép đều là đồ chưa từng được sử dụng qua, đúng thật là phá của mà. Nhưng thôi, dù gì sắp tới cô cũng dùng đến, coi như là bù lại đi. Xếp giày xong, cô kéo khóa vali lại, để ở một bên rồi đi đến tủ sách.



“ Haizzzz…”- Cô thở dài thườn thượt, cảm thấy bản thân thật đúng là quá dở hơi mà. Hôm qua đã có ý định dọn ra ngoài ở rồi mà còn mất công đi xếp đồ mới mua vào các tủ đồ để giờ lại phải còng lưng ra để cho vào hộp, đúng là rỗi hơi mà! Thật ra cô cũng không nhớ rằng sau khi xếp đồ xong thì mới đưa ra quyết định ở riêng. Nếu biết, chắc cô sẽ khóc ròng mất. Đúng là đôi khi không biết cũng là một niềm hạnh phúc a~



Loay hoay một lúc, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành xong công việc đóng gói hành lí của mình. Tất cả sách vở có liên quan đến chương trình học, những quyển sách bồi dưỡng, nâng cao và những cuốn truyện mới mua, cô đều bỏ hết vào một thùng các tông. Máy tính xách tay thì cô vẫn để nguyên trong chiếc cặp da màu đen mà cô vẫn thường mang đến trường. Nói vậy cho oai chứ trước kia “ Thái Thu” cũng rất ít khi đi học mà mỗi lần cô tới trường là y như rằng sẽ bám lấy Trần Cảnh Hạo và Lăng Chính Thiên để phá bĩnh bọn họ với nữ chính, không cho ba người đó có cơ hội để gần gũi, thân thiết với nhau. Tuy nhiên, dù sao Trịnh Thái Thu cũng chỉ là nhân vật phụ cho nên, dù có cố gắng bao nhiêu thì hai người kia vẫn hoàn hảo đến được với nữ chính mà cô ấy, đương nhiên sẽ bị đá ra rìa.



Lấy chiếc đồng hồ đeo tay màu da đang đặt trên chốc tủ đeo vào cổ tay tay trái xong, cô đưa mắt xem giờ một chút mới thở ra một hơi, mới có 7 giờ, vẫn sớm chán. Nghĩ vậy, cô lấy tập tài liệu trong túi xách ra kiểm tra kĩ lại một lượt xem còn việc gì chưa ổn hay không rồi mới yên tâm cất vào, nhàn nhã bước ra ban công, ngồi nghỉ trên chiếc ghế dựa đặt gần bàn trà. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cô lại chìm vào trầm tư. Hôm nay mới là ngày thứ ba cô đến thế giới này, vậy mà đã gặp phải biết bao nhiêu chuyện. Phải giúp nguyên chủ tìm bố mẹ ruột của cô ấy, bảo vệ Ruki, tránh xa các nam chính và nữ chính Bạch Liên Hoa. Nói thì dễ dàng nhưng làm thì chẳng dễ chút nào. Không có một chút đầu mối nào để cô tìm ra hai đấng phụ mẫu thân sinh của mình vậy thì cho dù cô có là hacker đứng đầu thế giới cũng chưa chắc đã tìm ra được. Chuyện bảo vệ Ruki, cô không biết bản thân có thể làm được hay không nhưng căn cứ theo nguyên tác thì Ruki phải giã từ cuộc đời khi còn trẻ là bởi vì “ Thái Thu” dây dưa cùng các nam chính. Bởi vậy, cô nghĩ, nếu mình không có liên quan tới bọn họ nữa thì coi như tính mạng của anh cũng được bảo toàn phải không? Nhưng mà, cô phải làm sao bây giờ? Chỉ riêng một ngày hôm qua mà cô đã được diện kiến cả bốn nam chính, trong đó cô còn đắc tội với hai người, liệu về sau có thể an ổn được hay không? Về chị gái nữ chủ thì có lẽ cô cũng dễ dàng tránh được. Nhìn những biểu cảm của cô ta ngày hôm qua, cô cũng biết Trịnh Thu Thủy này không muốn ở gần cô chút nào, lí do, có lẽ là vì nhan sắc đi. Vậy thì cô liền làm theo ý muốn của ta thôi. Không gặp thì không gặp, đời cô sẽ càng tốt đẹp nếu không quen cô ta đấy.



Chỉ là suy nghĩ bâng quơ vậy mà thoáng chốc đã đến 8 giờ. Rút kinh nghiệm từ ngày hôm qua, sang nay cô quyết định lái xe đến trường. Nhận hình phạt xong chắc phải thi hành luôn nhưng mà tội cô cũng không lớn lắm nên chắc cũng không bị phạt nặng. Thu nghĩ là cô nên mang theo một đôi giày thể thao để phòng trường hợp bị tên Hội trưởng ác ma kia phạt chạy quanh sân trường. Nghĩ vậy, cô lấy đôi giày adidas trong vali ra, để vào trong một chiếc túi giấy nhỏ rồi xách theo. Sau đó, cô lấy chiếc túi xách LV để trên bàn trà, xỏ đôi giày gót nhọn cao năm phân màu trắng hồng mà cô mới mua hôm qua vào chân rồi đi xuống nhà. Hôm qua cô đã nói với người làm rằng sang nay cô sẽ không ăn sáng nên ba người kia cũng không mất công đợi nữa, cùng nhau ăn bữa sáng gia đình hạnh phúc. Giờ trong nhà cũng không còn ai ngoài những người giúp việc. Nhìn vị tài xế đang đi về phía mình, cô lên tiếng:



“ Hôm nay anh không cần phải đưa đón, tôi sẽ tự lái xe tới trường. Còn nữa, bố mẹ đã sắp xếp xong nơi ở cho tôi rồi chứ?”



“ Dạ, ông chủ đã lo xong chuyện này rồi ạ. Đây là chìa khóa căn hộ mà tiểu thư sẽ ở ạ”- Vị tài xế cung kính trả lời.



“ Vậy phiền anh mang hành lí của tôi tới đó trước. Nhớ phải mang luôn cả chiếc cặp và thùng sách mà tôi để cạnh giá sách đấy.”- Cô lạnh nhạt phân phó. Nóng lòng muốn cô rời khỏi Trịnh gia đến vậy sao? Cô mới đưa ra đề nghị tối hôm qua mà hôm nay họ đã sắp xếp nơi ở cho cô ổn thỏa cả rồi. Khóe môi khẽ nhếch. Chỉ sợ là bọn họ đã sớm chuẩn bị từ trước, chẳng qua là không tìm được lí do nào để khuyên cô ra ở riêng thôi! Nhưng cũng không sao. Bỗng dưng lại được mua cho một căn nhà, lại không bị theo dõi, cô nên vui mừng nhỉ? Từ hôm nay có thể sống tự do, thoải mái rồi.



“ Dạ”- Người tài xế nghe xong lời căn dặn của cô, lập tức làm theo, lên phòng cô chuyển đồ đi.



Đã lo xong chuyện chuyển nhà, giờ cô cũng nên đến trường thôi. Thu xoay người ra cửa, vừa hướng gara đi vào, vừa lấy chìa khóa xe từ trong túi xách. Hơn tám giờ rồi, cô mà không đi nhanh thì sẽ muộn học mất; cô cũng không có quên việc mình phải đi gặp Chủ tịch Hội sinh viên đâu. Thu tăng nhanh bước chân, tay cũng không quên nhấn nút mở khóa xe. Đôi giày cao gót năm phân căn bản cũng không có khả năng làm khó cô. Sau khi lên xe, cô một tay cắm chìa khóa, một tay để túi xách và túi giày sang ghế phụ rồi bắt đầu khởi động xe, lái ra ngoài. Cô cũng không sợ bị bắt phạt đâu, “ Thái Thu” có bằng lái ô tô rồi mà.



Vừa mới bước xuống xe, cô đã phải hứng chịu những ánh nhìn đầy lạ lẫm, hiếu kì và ngạc nhiên của nhưng sinh viên trong trường. Do trường cô có quy định là chỉ cần mặc đồng phục vào ngày thứ Hai nên trong những ngày còn lại sẽ có rất nhiều người chọn những bộ trang phục thoải mái. Ngoài đồng phục, Thu mặc quần áo khác với đồng phục cũng không phải là chuyện kì lạ mà quan trọng là, bộ đồ cô mặc hôm rất quá khác so với trước kia!



Khi cô chưa đến, vào những ngày như thế này, “ Thái Thu” toàn lựa chọn những bộ đồ cực sexy mặc vào khiến người nhìn nóng muốn bỏng cả con mắt nhưng đồng thời cũng làm cho nhiều người cảm thấy khó chịu, ghê tởm, ví dụ điển hình chính là hai vị nam chính đang hoạt động trong trường. Vậy mà, mới có mấy ngày không gặp, cô đã thay đổi đến chóng mặt. Mới hôm qua, khi thấy cô đến trường, các sinh viên và một số giảng viên đã nghĩ Thu sẽ tiếp tục bám dính lấy Chủ tịch Hội sinh viên- Lăng Chính Thiên và vị bác sĩ y tế đẹp trai- Trần Cảnh Hạo. Tuy nhiên, họ lại thấy thái độ hờ hững của cô khi nghe những lời nói bất thiện từ những sinh viên khác sau đó còn đánh nhau một trận ra trò với mấy học viên cùng lớp. Có một đám người ở lớp khác, khoa khác cũng được chứng kiến tận mắt thái độ của cô lúc đó, đến giờ nhớ lại có vài người vẫn sợ đến lạnh run. Những sinh viên đã từng đắc tội với Thu cũng có vài người rụt đầu lại, mắt không dám nhìn thẳng vào cô. Trên diễn đàn của trường đang đồn ầm lên về vụ đánh nhau của cô trong ngày hôm qua; thậm chí còn có một số bức ảnh ghi lại cảnh cô trừng phạt Dương Lan, cảnh cô đánh nhau,… Nói chung là trong ngày hôm qua, gần như toàn trường đã biết chuyện có giỏi võ, hơn nữa còn dám đánh nhau cùng một đám đồng học sau đó được vị Hội trưởng tiếng tăm lừng lẫy trong trường bế xuống phòng y tế. Có người còn cho rằng là cô cố tình đánh nhau để gần gũi Lăng Chính Thiên và Trần Cảnh Hạo vì rõ ràng là khi cô ngất đi, Lăng Chính Thiên là người bế cô xuống phòng y tế mà bác sĩ, không phải là Trần Cảnh Hạo sao? Nói qua nói lại, sự việc cuối cùng lại trở nên vô cùng li kì, cực kì hot trên diễn đàn của Đại học A, đến nỗi các giảng viên cũng có người bắt đầu hiếu kì.



Quay trở lại trọng tâm. Cách ăn mặc kín đáo, gọn gàng cùng với khuôn mặt được trang điểm nhạt của cô tạo nên hiệu ứng không nhỏ. Có người còn kích động tới nỗi mắt tròn xoe, không dám chớp một cái.



Không ngờ Trịnh Thái Thu lại đẹp như vậy!



Trên đây là nỗi lòng của đông đảo nam sinh cùng một số nữ sinh đang có mặt trên sân trường. Còn những người còn lại, hoặc là không để ý, hoặc là đang ghen ghét,… Tóm lại là biểu cảm của mọi người là muôn hình vạn trạng.



Nhận thấy những phản ứng có phần… hơi thái quá của của các sinh viên, Thu cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên nên liền tăng nhanh bước chân, đi tới dãy nhà dành cho Hội sinh viên. Hôm nay cô cũng không định ở lại học mà là tới để lãnh phạt thôi. Đừng nghĩ rằng cô có vấn đề về thần kinh bởi vì nếu có một người giống như sát thần trong mắt bạn lại ra lệnh cho bạn, bạn có dám phản kháng không? Chưa nói tới việc cô có tội là thật, rõ ràng là cô đánh nhau, người khác cũng đã nhìn thấy rồi, vậy là cô đã vi phạm nội quy, bị phạt là đương nhiên rồi.



Tuy cô đã cố tình tăng nhanh tốc độ nhưng cũng không lộ ra vẻ gấp gáp. Từ nhỏ đến lớn, cô phải tiếp xúc với bao nhiêu loại người; tốt có xấu có. Bởi vậy, muốn bản thân có thể sống an ổn, việc tiên quyết là biết sống an phận, cật lực giảm thiểu việc xung đột với người khác, đó là lẽ đương nhiên. Điều thứ hai là, tuyệt đối không được để lộ cảm xúc của bản thân, nhất là với những người không có ý tốt với mình. Sớm đã hiểu được đạo lí đó, cô cũng đã rèn cho bản thân thói quen che giấu cảm xúc rồi. Đó cũng chính là lí do mà đồng nghiệp của cô ở kiếp trước đặt cho biệt danh là “ Nữ nhân mặt lạnh”. Có điều, bây giờ cũng không còn nữa rồi.



Đôi chân thon dài vẫn sải đều trên nền đá hoa, tiếng gót giày nện xuống nền nhà tạo nên những thanh âm “ lộp cộp” nho nhỏ nhưng lại vang ra khắp hành lang tĩnh lặng. Chỉ riêng điều này cũng đủ để người ta nhận thấy được tính quy củ, nền nếp cực cao của những thành viên thuộc Hội sinh viên cũng như tầm ảnh hưởng của hội đến học viên trong trường. Chỉ cần là trong phạm vi một trăm mét đổ lại, không khí nơi này sẽ cực kì trang nghiêm.



Đúng là nơi làm việc của những sinh viên giỏi, gương mẫu mà! Quản lí sinh viên rất tốt, lại có tính kỷ luật cao, nền nếp thật sự rất tốt! Cô thầm cảm thán một vài câu, cũng không có keo kiệt mà khen ngợi phong cách làm việc của Hội sinh viên Đại học A. Mục tiêu của cô là phòng Chủ tịch Hội sinh viên ở cuối dãy bên phải của tầng hai, đi nãy giờ, cũng đã gần đến nơi rồi.



Đi tới cửa phòng, đang định đưa tay gõ cửa, cô bỗng phát hiện ra có âm thanh kì lạ phát ra từ bên trong. Im lặng lắng tai nghe một chút, mặt cô bỗng trở nên đỏ bừng. Chưa ăn thịt heo cũng đã xem qua heo chạy huống chi… tối qua cô còn… Thanh âm mà cô nghe được từ trong phòng, chẳng phải là tiếng... rên rỉ của phụ nữ sao +.+||? Tại sao trong phòng Chủ tịch Hội sinh viên lại phát ra những âm thanh kiểu này? Chẳng lẽ là nam chính Hội trưởng với nữ chính Bạch Liên Hoa không nhịn được mà XXOO với nhau ngay tại trường?



Thu đỏ bừng mặt muốn chạy ra chỗ khác đứng để không phải nghe những âm thanh ái muội từ bên trong phát ra nhưng cũng tranh thủ suy đoán một chút. Tuy nhiên, có lẽ là do quá hoảng loạn, lại them mất tập chung, chân cô lại vô tình đá vào chậu cây cảnh đặt sát lan can bằng nhôm khiến nó phát ra tiếng động khá lớn. Có lẽ người trong phòng cũng bị tiếng động từ bên ngoài ảnh hưởng nên dừng lại động tác, có ý định ra mở cửa xem rốt cuộc là người nào lại to gan như vậy, dám tùy tiện đi tới phòng Hội trưởng. Thu để ý thấy không còn tiếng động gì nữa, liền thở phào nhẹ nhõm nhưng một giây sau, cô lại phát hiện ra điều bất ổn.



Sao trong phòng đã yên tĩnh lại rồi?



Thu tự đặt ra câu hỏi cho bản thân, trong lòng liền cảm thấy có điều không ổn. Chẳng lẽ người trong phòng đã phát hiện ra cô rồi? Nghĩ vậy, cô liền muốn khóc. Rốt cuộc cô đã tạo nghiệt đến đâu mà kiếp này lại bị hành hạ đến thảm thương thế này!



“ Ai ở ngoài đó?”- Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên sau cánh cửa. Tâm trạng của Lăng Chính Thiên lúc này, đặc biệt không tốt. Lại nhìn sang người con gái bên cạnh, hắn nhíu mày khó chịu.



Đứng bên ngoài hành lang, Thu đang hết sức luống cuống. Nghe giọng điệu của Lăng Chính Thiên, giống như hắn đang rất tức giận. Hay là cô vẫn nên chuồn đi nhỉ? Phải biết rằng, trong ba mươi sáu kế, chạy chính là thượng sách! Nhưng mà có người thấy cô vào trong này rồi, hơn nữa, cô nhớ là trước cửa phòng Hội trưởng, hình như có đặt camera ẩn. Nếu điều đó là thật, cô chết chắc rồi. Suy đi tính lại, vẫn là tự giác nhận tội thôi, biết hối cải có khi sẽ nhận được khoan hồng.



Thu cầu trời khấn phật, chậm chạp tiến tới, rụt rè mở cánh cửa ra. Hành động chậm ngang với tốc độ sên bò của cô khiến người bên trong gần như đã mất hết kiên nhẫn. May mắn, cô hoàn chỉnh mở cửa ra trước khi người nào đó nổi bão.



Hình ảnh đập vào mắt khiến cô đơ mất vài giây dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Cô đoán không sai, người trong phòng là Lăng Chính Thiên và Trịnh Thu Thủy. Hơn nữa, cảm nhận mùi vị hoan ái vẫn đang trôi nổi trong không khí, cô liền có thể chắc chắn được suy đoán của mình. Hai người này mới diễn phim người lớn >_