Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng

Chương 23




Những chuyện nhỏ nhặt có ảnh hưởng sâu sắc với tôi thật ra cũng chỉ là sự điều hòa trong cuộc sống.

Nhiệm vụ chính của tôi vẫn là học tập.

Có lẽ tôi đã tự tin hơn, khi đặt câu hỏi với thầy cô và các bạn, tôi bình tĩnh hơn trước và không còn sợ bị từ chối nữa.

Nếu như nghe không hiểu, cũng có thể tự nhiên nói ra: Thầy có thể giảng lại bài này cho em được không.

Rất nhanh đã đến kỳ thi giữa kỳ.

Tôi thi được thứ 10 trong lớp, mà Gia Di tụt xuống hạng 20.

Tên của chúng tôi đã đổi chỗ.

Cậu ấy làm một bảng điểm giả và cầu xin tôi:

“Cậu đừng lỡ miệng nói cho m-ẹ tớ biết, nếu không tớ lại bị ăn đòn.”

Tôi khuyên cậu ấy:

“Gia Di cậu không thể tiếp tục thế này được, điều quan trọng nhất của bọn mình bây giờ là thi đại học!”

Cậu ấy không kiên nhẫn ngoáy tai:

“Sao cậu lấy lý do giống m-ẹ tớ thế…Phải rồi, mấy hôm nay tớ nói với thầy Trương không học tự học buổi tối được, cậu sắp xếp bao che hộ tớ nha.”

Bọn tôi là học sinh ngoại trú, buổi tối có lý do đặc biệt có thể xin nghỉ lớp tự học tối.

Gia Di nói với dì Chu học ở trường, nói với thầy Trương là ở nhà.

Thực tế…

Chắc là đang yêu đương với Lương Bình.

Tôi rất lo lắng cho tình trạng của cậu ấy, nhưng sau khi cố gắng thuyết phục quá nhiều, cậu ấy bắt đầu tránh mặt tôi.

Lần chọn chỗ ngồi này tôi không được may mắn lắm.

Cách hành lang, chọn chỗ chếch phía sau Thẩm Đông Dã.

Dù sao chỗ ngồi trước sau trái phải của hạng 1 rất được yêu thích.

Nhiều lúc học bài mệt quá, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn góc nghiêng của cậu ấy.

Hầu như lúc nào cậu ấy cũng đang chăm chú nghe giảng.

Đôi lúc ngẩn người, đôi lúc giả vờ học tập nhưng thật ra đang đọc truyện.

Cậu ấy giống như trạm xăng của tôi mỗi khi tôi muốn thư giãn.

Nhìn cậu ấy.

Tự nhủ với bản thân rằng: “Sau khi thi cuối kỳ sẽ phân ban tự nhiên xã hội, xếp lớp trọng điểm.”

Nếu như được phân vào lớp thường thì ngay cả tư cách học cùng tầng với cậu ấy cũng không có.

Thẩm Đông Dã hẳn không biết sự suy tính cẩn thận của tôi.

Cậu ấy luôn tùy tiện.

Thứ 6 hàng tuần lại đưa tiền lẻ cho tôi:

“Lê Lâm Lâm, đây là tiền ăn sáng tuần sau.”