Vượt Khuôn

Vượt Khuôn - Chương 20




Trần Cẩn không nghĩ ra làm thế nào để có thể đem Nhung Hâm Lỗi giữ chặt, sau hôm đó, Hàn Tinh Tinh mời cô đến nhà ăn cơm. Ba người cơm nước xong thì Đoạn Cao Thụy nói: “Sớm biết như thế này thì gọi Hâm Lỗi đến, hắn cả ngày bận rộn không nghỉ thế làm gì chứ.”



“Bảo anh đi rửa chén sao vẫn còn ngồi đây?” Hàn Tinh Tinh đến bên cạnh Đoạn Cao Thụy nhẹ nhàng thở ra, giọng nói càng lúc càng cao.



“Bà xã, anh lập tức đi rửa chén ngay.” Vẻ mặt ai oán của Đoạn Cao Thụy lập tức tan thành mây khói, tươi cười đứng dậy đi vào phòng bếp, cũng không dám có một câu oán hận. Trần Cẩn nghẹn họng trố mắt nhìn một màn này, khiếp sợ nhìn Hàn Tinh Tinh, lại thấy Hàn Tinh Tinh nhìn mình Làm ra tư thế cây kéo.



Trần Cẩn lập tức không để ý đến Hàn Tinh Tinh nữa, biết rõ cô và Nhung Hâm Lỗi một thắng chỉ có thể gặp nhau một hai lần, hai người này không có việc gì lại ân ân ái ái trước mặt cô, không chút kiêng nể gì khoe khoang tình cảm, cô chịu đủ rồi.



Trần Cẩn ngồi trong phòng khách nghiêng người, nhìn Đoạn đội đang rửa chén trong phòng bếp, lắc đầu chậc chậc cười: “Qủa nhiên đàn ông rửa chén có sức quyến rũ nhất, Hàn Tinh Tinh, cậu dùng cách nào mà khiến Đoạn đội nghe lời cậu như vậy?” giọng điệu cô có chút không tin tưởng.



Hàn Tinh Tinh ngồi trên sofa, vỗ ngực kiêu ngạo cười nói: “Có thể dùng cách gì hơn, tất nhiên là uy hiếp và dụ dỗ rồi.” Thây Trần Cẩn vẫn nhìn mình cô tức giận hỏi lại: “Thế nào, cậu không tin phải không?”



Trần Cẩn chăm chú nhìn cô thật kĩ một lần nữa, khẽ mỉm cười nói: “Tớ tin, cậu đừng vỗ ngực nữa không bẹp dí đi bây giờ.”



“Cao Thụy nhà tớ không quân tâm đến những thứ này.” Hàn Tinh Tinh nóng nảy giải thích, đang lúc ấy thì Hàn Tinh Tinh tặc lưỡi tiến đến bên hỏi nhỏ Trần Cẩn: “Cậu và vị nhà cậu chuyện kia đến giai đoạn nào rồi, thành công hay không?” nói xong liền trực tiếp khoác tay lên vai Trần Cẩn, cảm thấy vai bất chợt nặng, Trần Cẩn nghiêm mặt gạt đặt trên vai mình xuống tức giận nói: “Cậu đưa ra ý kiến bắp cùi, đêm đó tớ có làm như thế nào thì anh ấy cũng không chạm vào tớ cả.”



Hàn Tinh Tinh nghe xong không thể tin sửng sốt mất một lúc, sau đó nghẹn họng nhìn Trần Cẩn chằm chằm.



Trần Cẩn đáp trả ánh mắt kinh ngạc của bạn bằng: “Thế nào? Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như vậy có được không?”



“Không thể nào, Cẩn Cẩn cậu cũng quá kém rồi.” Hàn Tinh Tinh nói xong liền cười ha ha, Đoạn Cao Thụy ở trong phòng bếp cất xong bát đũa, lúc này lại nghe tiếng cười vang lên trong phòng khách, liền biết tiếng cười này nhất định là do từ miệng vợ yêu của anh mà ra, anh mím môi cất tạp dề, nghiêng người nhìn về phía phòng khách hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui như vậy?”





“Chính là Tiểu Cẩn.....Ưhm.” Hàn Tinh Tinh còn chưa nói xong thì Trần Cẩn liếp nhanh chóng bịt miệng bạn lại, nhìn Đoạn Cao Thụy cười cười nói: “Không có việc gì đâu, chuyện con gái ấy mà, anh khống cần biết đâu.” Trần Cẩn nhìn Đoạn Cao Thụy giải thích, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Tinh Tinh cảnh cáo: “Tớ cấm cậu nói chuyện này cho anh ấy nếu không thì cậu coi chừng tớ sẽ nói với anh ấy là do cậu dạy tớ đấy.” Lời này Trần Cẩn nói dường như nghiến răng nghiến lợi nói.



Hàn Tinh Tinh nghe xong thì mặt biến sắc giơ hai tay đầu hàng: “Đừng, Cẩn Cẩn, tớ không nói là được chứ gì, cậu không cho thì tớ không nói.” Hàn Tinh Tinh lập tức cầu xin tha thứ.



Từ tối hôm đó, nhiều tuần rồi cô cũng không gặp Nhung Hâm Lỗi, cô vẫn như cũ ngày nào vẫn đi làm rồi hết giờ là về, ở công ty cô âm thịnh dương suy, đồng nghiệp Chu Thành đôi lúc im lặng đến đáng sợ, mặc dù đôi lúc tổng biên tập giao cho hai người bọn họ việc cùng nhau làm, không muốn vượt quá giới hạn đồng nghiệp nên anh ta luôn vạch rõ giới hạn rõ với cô. Sau này nghe đồng nghiệp trong công ty nói lại, ai hợp tác Chu Thành thì anh ta đều có thái độ như vậy cả.




Cô cũng chỉ có thể để mặc anh ta như vậy, bởi vì diễn tập quân sự mà Nhung Hâm Lỗi tắt điện thoại hơn 1 tháng nay rồi, không hề có một chút tin tức gì của anh cả, cô rất ghét cảm giác này, lo lắng không biết anh có bị thương không, vì tính cách của anh là vậy khi thực hiện nhiệm vụ luôn sẵn sàng hy sinh bản thân. Mà cô thì không thể hỏi anh làm cái gì được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, khổ sở chờ đợi, mặc dù gian nan nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện, khi hai người chính thức bắt đầu thì cô biết mình phải trải qua những chuyện này.



Khi quân diễn chính thức bắt đầu thì màn đêm đang dần buông xuống, tất cả đều yên tĩnh, Nhung Hâm Lỗi và đồng đội của mình đang ẩn nấp trong rừng rậm, chỗ bọn họ chính là tâm điểm chính nơi quân có thể có trợ giúp về hỏa lực, mục đích chủ yếu của bọn họ bây giờ là tìm ra nơi đóng quân của chỉ huy Lam Quân để tiêu diệt.



Lúc này lính trinh sát nhắc nhở: “Mục tiêu xuất hiện! phương hướng 10 giờ, mục tiêu số 7, khoảng cách 1500 thước. Xong”. Người này nói xong người khác lại tiếp lời: “Phương hướng 9 giờ, mục tiêu số 3, khoảng cách 700 thước. Xong”.



“Phương hướng 2 giờ, mục tiêu số 4, khoảng cách 900 thước. Xong.”



Nhung Hâm Lỗi nghe xong nín thở rồi ra lệnh: “Tất cả các đội chú ý, cho dù mục tiêu có hỏa lực trợ giúp chúng ta nhất định phải tiêu diệt được.”



Nói xong anh đưa tay nắm một nắm đất giơ lên, chầm chậm bóp vỡ, đất vỡ vụn trong tay anh từ từ rơi xuống, mượn ánh sáng yếu ớt của ánh trăng nhìn qua trình rơi xuống của mảnh vụn đất trong tay rồi anh nhắm nay kính ngắm, phán đoán tốc độ gió, phương hướng của mục tiêu, nhắm trúng mục tiêu một phát hạ gục quân địch trong nháy mắt.



Trì Gia Hựu bên cạnh khiếp sợ nhìn anh một tý rồi tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.




Ẩn nấp trong rừng hồi lâu, chờ đợi xe tăng Lam Quân đến thì trinh sát nhắc nhở: “Báo cáo, hướng đông nam, cách 2000 thước có trực thăng đang tiến lại gần phía này, xin chỉ thị. Xong.” Anh không nghĩ ra mình đã ẩn nấp ở vị trí rất bí mật mà làm sao bọn họ vẫn phát hiện được, vì ổn định lòng quân, anh lập tức ra lệnh cho các tổ: “Tất cả các tổ chú ý, quân địch mới chỉ nghi ngờ, chắc chắn sẽ không dùng hỏa lực, lập tức dọn dẹp hiện trường, rút lui.”



Mọi người sắp dọn dẹp xong thì Nhung Hâm Lỗi lấy Tướng chôn địa lôi xuống đất, chờ địch từ phía trên xuống liền bị đụng phải, anh mang lính của mình rút lui, quan sát kĩ xung quanh tìm điểm phục kích, mọi người đứng ở điểm phục kích quan sát trực thăng của Lam Quân đang xoay tròn trên đầu.



Trì Gia Hựu nói: “Báo cáo, hiện tại có nên tấn công không, có nên bắn rơi trực thăng không?” nói xong thấy sắc mặt Nhung Hâm Lỗi liền tối lại một lát liền ra lệnh: “Tất cả các tổ chú ý, để tôi bắn rơi trực thăng.” Muốn bắn rơi trực thăng đâu có dễ như vậy, Trì Gia Hựu cúi thấp người tiến lại gần anh, quan sát, đem kính ngắm quan sát đến, ngắm trực thăng phía trên một lúc rồi báo cáo: “Hướng đông nam, cách 600 thước.”



Nhung Hâm Lỗi nín thở, qua kính ngắm nhắm ngay trực thăng phía trên, mỗi nhịp tim cũng làm anh rất khẩn trương, nêu anh không bắn trúng thì toàn phân đội sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa sẽ làm căn cứ bị bại lộ hoàn toàn, nhắm trúng mục tiêu, một tiếng súng vang lên, bằng tốc đọ nhanh nhất anh bắn trúng bình xăng của trực thăng, tiêu diệt luôn cả cơ trưởng trong một phát súng.



Trong lần diễn tập này Nhung Hâm Lỗi được xem là người có công lớn trong chiến thắng này.



Trận diễn tập này anh rất mệt mỏi, mấy ngày rồi không chợp mắt, Trì Gia Hựu sau khi tắm rửa sạch sẽ liền lập tức đi gọi điên thoại cho Trần Hoan, không ngờ Trần Hoan lại cùng Trần Cẩn đến doanh trại.




Hai người đứng trước cửa chờ Nhung Hâm Lỗi và Trì Gia Hựu, thấy hai người bọn họ đi ra, Trần Hoan chay nhanh đến ôm tay Trì Gia Hựu, Trì Gia Hựu hé miệng cười cười ôm chặt Trần Hoan vào lòng, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Ngược lại Nhung Hâm Lỗi lại đứng im nhìn Trần Cẩn, hai người bọn họ cứ im lặng chăm chú nhìn nhau, cuối cùng Trần Cẩn bước đến ôm lấy anh. Tay anh nhất thời cứng ngắc giữa không trung, một lúc sau mới có phản ứng, vỗ và vai cô thấp giọng nói: “Anh còn chưa tắm đâu, cả người toàn mồ hôi.”



“Em mặc kệ.” Anh càng nói như vậy, cô càng ôm chặt hơn, anh bất đắc dĩ cười cười rồi nói: “Tiểu Cẩn, chúng ta về nhà thôi.”



“Về nhà?” Trần Cẩn tròn mắt không tin nhìn anh, cô vừa mới đến mà không ngờ anh lại muốn đưa cô về, hình như anh biết cô nghĩ gì, liên cúi thấp đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn cô chăm chú nói: “Bây giờ về nhà anh.” Nói xong liền cười khẽ một tiếng, từ sau đêm ở nhà anh thì hai người bọn họ bây giờ mới gặp nhau, thời gian anh ở bên cạnh cô rất ít, thứ mà anh có thể cho cô cũng không nhiều, anh không thể giống như Đoạn Cao Thụy đối với Hàn Tinh Tinh có thể làm hết chức trách của bạn trai, nên anh chỉ có thể tận dụng từng phút giây để được bên cô.



Hai người vào nhà, Trần Cẩn mới miễn cưỡng buông tay anh ra, anh khẽ mỉm cười đi vào phòng ngủ lấy vật gì đó nắm chặt trong tay rồi đi ra ngoài đứng trước mặt Trần Cẩn nhìn cô.




“Sao vậy anh?” cô nghi ngờ hỏi anh, Nhung Hâm Lỗi không trả lời mà trực tiếp đặt vào tay cô.



Trần Cẩn cảm thấy trong tay có chút lạnh, cô nhíu mày mở tay nhìn thì ra là chuỗi chìa khóa, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh, lúc này anh mới nói: “Sau này em có thể tự mình đến đây.” nói xong anh liền lấy quần áo vào nhà vệ sinh.



Buối tối cô vẫn đòi ngủ chung với anh, anh đành phải ngủ chung với cô như lần trước chỉ có điều lần này anh không trốn tránh nữa, sợ cô không vui, quân diễn xong cả người anh mệt nhoài, giả vờ nhắm mắt một lắt liền ngủ say.



Trong khi Trần Cẩn bên cạnh, đậu tiên là to gan vuốt ve mặt anh, thấy anh không có phản ứng liền le lưỡi một cái.



Lăn qua lăn lại mà vẫn khó ngủ, cô mở mắt nhìn anh: “Hâm Lỗi?”, cô dè dặt gọi anh, không biết lúc này anh đã ngủ hay chưa dù sao mới diễn tập xong, nhất định là anh rất mệt mỏi.



“Sao vậy?”



“Anh chưa ngủ sao?” nghe được câu trả lời của anh cô kinh ngạc hỏi lại.



“Không ngủ được.” anh đã thiu thiu ngủ rồi, nhưng anh vì nghề nghiệp nên anh rất nhạy cảm, một chút gió thổi lá bay cũng có thể làm anh tỉnh ngủ, huống chi cô nằm một bên lăn qua lăn lại trong chăn, hơi thở của cô cứ quanh quẩn bên người anh, kiềm chế được bản thân anh đã phải rất cố gắng rồi nói gì đến ngủ.



“Anh không ngủ được thì chúng ta làm tiếp tục chuyện hôm trước đi.” Nghe được anh chưa ngủ, cô liền hưng phấn ghé sát tai anh nói nhỏ.