"Thư Quân... là Thư Quân đúng không?".
Dương Chí nhìn người con gái hốc hác đứng sau thanh sắt hai tay anh run rẩy không thể tin được rằng mình đã vào đây rồi còn có cơ hội gặp lại cô nữa.
Dương Chí được thả ra vào căn phòng kín có giải phân cách gặp nhau.
"Em... em có khỏe không?" - Dương Chí cầm tay Thư Quân xúc động.
"Em khỏe lắm! Anh phải cố gắng lên nhé!".
Còn có hơn một năm rưỡi nữa sẽ được tự do Dương Chí mỗi ngày vô cùng buồn chán, chán nản nhưng ngày hôm nay đã khác.
"Em có ghét anh không?" - Dương Chí nghĩ mình vào tù sẽ tạo sự ác cảm với mọi người.
"Em hết lâu rồi! Anh cố gắng nhé em hỏi han anh rồi về thôi chứ cũng không biết nói gì".
Thư Quân ngại ngùng, ân hận vì nỡ lòng có con với người khác phủ định tình cảm của anh.
"Đây là chút đồ ăn em tự làm em biết trong đây đồ ăn khó ăn nhiều".
"Anh cảm ơn! Cảm ơn em".
Anh sẽ cố gắng cải tạo thật tốt để về gặp em
Lại Nhữ cố gắng đi tìm tình yêu của mình mang tâm thế háo hức.
Sao đi kiếm khắp nơi không thấy người đâu vậy nhỉ?
Chắc lại dỗi hờn.
Lại Nhữ đang lẩn quẩn góc vườn gọi điện thoại cho Thư Quân thì thấy cô đang đi về hướng này.
Bóng dáng quen thuộc lướt qua hàng rào, hôm nay Thư Quân mặc bộ đồ đơn giản vơi chiếc áo ngắn tay rộng eo thoải mái, quần kaki ống suông, đeo dép bánh mì vai đen túi tote.
"Thư Quân em đi đâu vậy? Anh tìm em mãi ó"
Lại Nhữ ôm eo Thư Quân chiều chuộng vuốt tóc, xoa bụng và cả cầm lấy đồ trên người phụ nữ phờ phạc đầu không đi dưới trời nắng.
"Sao không chịu đội mũ ô nắng to thế này nhỡ ốm thì sao? Em đi đâu nói một câu anh sẽ chở em đi".
Thư Quân nhìn Lại Nhữ thẳng vào mắt, không biết làm sao có phải người này vốn vẫn muốn trêu đùa bản thân không hay chỉ lại...
"Anh đừng tỏ ra quá quan tâm đến tôi nữa, tôi không có gì anh muốn anh đừng có trêu đùa với tôi có được không? Làm ơn... anh tha cho tôi đã là may mắn lắm rồi".
Hai tay Thư Quân khẽ khàng buông tay anh ta đang đi quá giới hạn cho phép.
"Anh hoàn toàn nghiêm túc mà! Bây giờ anh đang quan tâm đến hai mẹ con và chào đón cục cưng của chúng ta ra đời có gia đình. Em à! Anh yêu em, muốn toàn tâm toàn sức lo lắng, quan tâm, yêu thương em thật lòng".
Anh ta nắm chặt tay nói rằng những điều đó chẳng phải giả dối.
Thư Quân khó xử đứng giữa hai người đàn ông một người là người thích mình, một người mình từng có tình cảm.
Nếu Lại Nhữ cứ cư xử như vậy thì Thư Quân càng khó xử, có lỗi với Dương Chí đang một lòng chờ đợi cô.
"Tôi mệt rồi!" - Thư Quân rời đi.
Lại Nhữ đằng sau lẽo đẽo đi theo sau lải nhải không ngừng.
"Thư Quân...Thư Quân...Thư Quân....Thư Quân...Thư Quân....Thư Quân....Thư Quân...Thư Quân... em đừng như vậy nữa mà! Anh xin lỗi em xin hãy tha thứ cho anh".
Anh cần sự tha thứ nhưng tôi cần sự buông tha.
Dương Hạnh nhìn màn hình liên tục thông báo tin nhắn đến.
Ting... Ting....Ting.
Chuông điện thoại reo lên không ngừng.
Người vùng quê ngủ rất sớm bây giờ đã chín giờ tối bố Dương Hạnh đã ngủ từ tám giờ còn cô vẫn miệt mài với đống đề cương.
Không chấp nhận sự phiền phức, làm phiền đến từ Hạ Ương chết tiệt không biết xấu hổ.
"Đành tắt nguồn vậy!".
Dương Hạnh quẳng chiếc điện thoại trên giường.
Cạch.
"Con gái điện thoại ai gọi đến mà nhiễu quá bố ngủ cũng bị chuông làm cho tỉnh giấc".
Bố Dương Hạnh gõ cửa nhưng không thấy hồi đáp từ con gái.
"Dạ không có gì đâu bố chỉ là... mấy cuộc gọi rác lừa đảo, quảng cáo thôi!".
"Ừm, thế học sớm rồi ngủ sớm đi mai đến trường. À cô giáo con gửi thời khóa biểu mới rồi bố nhìn lịch con học nhiều hơn, thôi thì con cố gắng nhé?! Bố vẫn luôn ủng hộ con gái".
Bố Dương Hạnh làm cử chỉ quyết tâm, cố gắng để tạo động lực cho con gái yêu.