....
Xế chiều, tòa nhà cao ốc Hạ thị.
"Ừm..."
"Anh Hạ buổi tối hôm nay có thể đi ăn với người ta một bữa không?" _ giọng nữ qua điện thoại nói
Hạ Truân đứng nơi ban công ngoài cửa sổ ngắm nhìn người ta đã đóng cửa kéo rèm được nửa tiếng trong lòng dâng trào cảm giác lưu luyến khôn nguôi, nhấc điện thoại nghe máy mà tâm trí cứ đặt nơi đâu.
"Alo... alo anh Hạ có nghe người ta nói gì không?" _ Đầu giây bên kia không nhận được hồi đáp liền sốt sắng.
Hạ Truân thức tỉnh trong cơn mơ màng hắn biết mình đứng bất động khá lâu,
giọng đanh lại hết sức nặng nề:
"Không nhé! tối nay tôi có hẹn rồi" _ tiếp theo là âm thanh cúp máy.
Người của đầu dây bên kia vì từ chối thẳng thừng mà thẹn quá hóa giận, ghen tị với người hẹn với Hạ Truân làm cô mất cơ hội tốt, thôi thì lần sau triển tiếp.
Tiếp sau,
hắn nhìn đèn đường đã sáng, trong lòng nôn nao nhớ nhung người con gái kia đến lạ kì,
chính là để cô bớt hoang mang, lạc lõng Hạ Truân quyết định sẽ tiết nộ.
Ngay sau, hắn cho thông báo sắp xếp lại công việc hôm nay sếp Hạ về sớm một bữa làm các thư ký phòng bên không khỏi bất ngờ mà thốt lên:
"Đây là sếp Hạ nghiện công việc á?"
Kêu người của mình làm giấy xuất viện cho Tường Huyên, hôm nay hắn chỉnh tề chuẩn bị tất cả tạo sự bất ngờ vô cùng to lớn cho người con gái ấy - phương trời thương nhớ,
sự thương nhớ giữa tiền tuyến và hậu phương,
Hạ Truân nhìn đồng hồ Rolex trên tay căn chỉnh thời gian chuẩn bị, chính là để tạo bất ngờ lớn đến Tường Huyên.
Chỉ sợ cô vào thế bí bách mà nghĩ đến chuyện dại dột,
hôm nay làm sáng tỏ mọi chuyện chính là niềm vui nhân hai.
Hạ Truân trên đường trở về nhà nơi có người con gái mình thương đang chờ,
giờ này chắc cô về đến nhà rồi, dẫu sao cũng căn dặn quản gia phân phó công việc chuẩn bị cho Tường Huyên đêm nay lộng lẫy nhất.
Hạ Truân ôm trong lòng bó hoa cẩm quỳ trắng hồng đan xen xinh xắn trân trọng nâng niu kèm theo đó là tấm thiệp chen giữa hai bông hoa cẩm quỳ trắng,
bất giác trên khóe miệng hắn hiện nụ cười nhếch cao kéo căng như dây cung, cảm giác nghĩ đến Tường Huyên không tệ.
Món quà thứ nhất hay thứ hai cũng chưa chắc bằng món đặc biệt cho Tường Huyên yêu dấu của Hạ Truân,
nghĩ thôi đã cười sảng khoái thấy ghê sợ.
Cái cảnh nhìn hắn một mình ôm bó hoa cẩm quỳ cười tươi một mình khiến ông tài xế đoán được phần nào rồi nhưng dẫu vậy vẫn hơi ghê ghê thế nào ấy.
Nhưng mà thôi kệ cũng không phải chuyện của ông lo mà làm tốt việc khéo sếp yêu đời lại tăng lương cho.
Sau khoảng thời gian ngồi xe với tâm thế phấn khởi,
Hắn chính là người đàn ông sáng nhất đêm nay mà!
Căn biệt thự nói thật là cung điện thì đúng hơn, mặt trời vừa lặn không lâu đèn sáng của căn nhà lớn này bon chen giữa cái khung cảnh tối đêm của bầu trời đêm,
rực rỡ, sáng chói khung cảnh vừa lung linh huyền ảo lại lãng mạn,
....
Tường Huyên diện váy công chúa đúng sến, lấp lánh từ đầu tới chân theo phong cách châu âu
mang nét vừa quyến rũ lại thanh thoát kiều diễm dưới ánh đèn nhàn nhạt của căn phòng nhỏ, soi mình trong gương cô chính là không nhận ra,
rốt cuộc lại sao nữa? Hôm nay được mặc đẹp như vậy chắc chắn là dịp đặc biệt rồi.
Nếu thấy cô xinh đẹp như vậy liệu người đó có biểu hiện thế nào đây?
Ngay lúc cô chìm vào loạt suy nghĩ của mình,
quản gia nhắc Tường Huyên mau chóng tiến triển,
bước xuống nơi cầu thang như cung điện cô chính là công chúa,