"Anh không thương em mình... chia tay nhé!"
Thư Quân bật khóc lớn hỏi vạn câu tại sao?
"Sao anh lại lấy tình cảm của tôi ra đùa giỡn?".
Thư Quân để câu hỏi đó rồi quay đầu bước đi.
Biết mà chẳng gì đến với cô dễ dàng tốt thôi kết thúc cũng được.
"Cầm lấy nó rồi.."
Lại Nhữ đưa cho Thư Quân một số tiền để đi xử lí. Cô đau lòng khóc lớn, hôn lấy ôm lấy người mình từng nghĩ rằng là chân ái.
Một cái ôm, hôn cuối cùng rồi mới yên lòng dời đi.
"Tôi biết rồi".
****************
Bầu trời hôm nay đổ mưa to có lẽ ông trời đang khóc thay cho cuộc tình không nghiêm túc này.
Cuộc sống hiện đại, con người trưởng thành có cần quá nhiều việc phải lo rồi cô sẽ quên đi mối tình khiến mình đau khổ.
Khi chia tay hai con người trở lại cuộc sống riêng của mình như hai con đường sòng phẳng không điểm chung.
Thư Quân nắm lấy số tiền cuối ấy không tiêu sài chỉ khóa nó chặt trong tủ kín để chôn chặt nó nơi khuất mắt sẽ không khiến Thư Quân nghĩ đến nó và chuyện cũ.
"Thư Quân à! Dạo này cô ăn được ngủ được có phải vì chia tay được tên tồi không?".
Đồng nghiệp nghĩ đó chỉ là cách Thư Quân làm để sớm quên đi kẻ tồi mang tổn thương,
nhưng thực chất Thư Quân che giấu mình mang thai không để một ai biết.
Không nỡ lòng phá bỏ đi đứa nhỏ đáng thương vì nó vốn không có tội.
Sau khi chia tay cô tính bỏ khỏi thành phố này để trở về nhà mình nhưng còn đứa con vô tội đáng thương nên cô phải cố gắng nốt hai năm nữa sẽ buông bỏ để trở về sống cuộc sống bình yên.
Không sao đâu dù trái tim có bị tổn thương đau khổ thì thời gian sẽ thay cô chữa lành chúng. Từ ngày kết thúc mối tình ấy Thư Quân là người rất dễ khóc rung cảm với mọi thứ dù là nhỏ nhất.
Khi cái bụng được năm tháng vì kết quả siêu âm đứa bé suy dinh dưỡng nên người khác không nhận ra điều gì.
Bụng chỉ hơi lớn một tí.
Toàn bộ thời gian rảnh Thư Quân dành cho việc đọc sách mẹ bầu và bé.
Thầm nhắc mình rằng: "Không có bố, mẹ sẽ bù đắp phần còn lại con gái của mẹ vì con mẹ sẽ cố gắng hết sức rồi chúng ta sẽ được sống bình yên nhé!".
Thư Quân gập quyển sách cất kín sâu trong tủ khóa trái không để ai nhận ra mình tìm hiếu cái gì.
Hôm nay, nghe nói Hạ gia có khách nên chúng tôi phải vất vả hơn mọi ngày.
Hạ gia hôm nay là ngày đặc biệt nên đã trang trí từ sớm để chuẩn bị sinh nhật cho Hạ phu nhân nghe nói mời rất nhiều bạn bè đến.
Thực đơn tuy đặt trước một phần nhưng chúng cô phải làm thức ăn mặn không để khách ăn mãi khai vị và tráng miệng.
Xuyên suốt từ sáng đến chiều toàn bộ người làm trong nhà bận rộn tất bật chuẩn bị ông Hạ còn lo không đủ người nên cử thêm người bên nhà phụ tới giúp việc.
"Mang mấy cái tô dùm tôi với Tường Anh".
"Có ngay có ngay".
Nhóm người làm bảy người lo chuyện bếp núc tuy số lượng công việc rất nhiều nhưng trên môi họ luôn sẵn nụ cười.
"Tối nay bắn pháo hoa đó".
"Không biết chúng ta có được xem không ha?".
"Thôi đi số lượng khách đông lắm làm còn chưa hết việc ở đấy mà xem pháo hoa".
"Pháo hoa đẹp như thế mấy cô không xem được thì phí lắm lúc đó tôi sẽ trốn việc để xem".
"Ừ! Trốn đi tôi xem cô trốn thế nào?".
"Chẳng lẽ cái tên tồi của Thư Quân cũng sẽ đến?".
"Ôi! Thư Quân cố cần cẩn thận hơn rồi! Khéo tên đểu ấy sẽ tìm mọi cách làm khó cô cho coi".
"Chắc không thế đâu. Chia tay rồi mà".
Nhắc đến người đàn ông là bố của đứa bé trong bụng Thư Quân liền mất tập trung vào công việc mải nghĩ về anh ta.
Chắc sẽ đến nhỉ? Lúc đó nhiều người như thế mình sẽ không xui để gặp hắn đâu.
Cố nhắc bản thân rằng rồi sẽ không thể gặp vì có lên đến hơn ba trăm khách mời đứng kín hoa viên rộng một nghìn mét cơ mà.
"Lo làm đi đừng nhắc lại chuyện cũ nữa".
"Cô đừng nói còn yêu tên đếu cáng đấy nhé?!".
Tiểu Y chỉ vu vơ hỏi bâng quơ thôi nhưng khiến bạn mình suy tư rất nhiều.
"Yêu gì? Yêu anh ta tôi chỉ muốn kiếm ít thu nhập thôi". Để lại một câu nói cay đắng Thư Quân đi vào vệ sinh giải quyết.