Thư Quân hay tin nhị thiếu trở về liền tất tưởi ra sẵn trước cổng đón.
"Cậu chủ... hi"
Hạ Ương mặt lạnh tanh phóng xe vào khuôn viên một cái liếc mắt cũng không dành cho Thư Quân nhiệt huyết.
Thư Quân đành chạy lon ton theo sau cô không dám vào cửa chính cùng Hạ Ương vì đang có phu nhân ở đó nên đành đi cửa phụ sau.
"Tiểu... Tiểu Y mau đỡ tôi với"
Thư Quân chèo qua cái cửa số lớn trồng các loại hoa cảnh chậu nhỏ tí ti, nói cho sang là cửa phụ chứ chỉ là cái cửa số lớn hơn một chút để thông gió.
"Sao lại vô bằng kiểu này?"
"Ngoài kia Hạ phu nhân đang ngồi phòng khách"
Tiểu Y đang đứng bếp nấu ăn dở dang cũng nhanh miệng mách:
"Quân Quân cô lưu ý một tí"
"Có chuyện gì?"
"Hôm nay bà Hạ có vẻ khó lắm hình như biết được..."
"Tôi làm sao?"
Thư Quân gắt gỏng nôn nóng muốn biết câu trả lời.
Tiểu Y ngó nhìn xung quanh rồi tiến sát lại gần nói thầm:
"Bà ý biết cô thích thầm cậu chủ rồi"
Thư Quân mặt biến sắc thầm thì kêu lần này tiêu rồi liên tục lúng túng bấu chặt áo quần.
"Bây giờ cô nên ra ngoài kia đối chất đi mọi người chờ đủ rồi"
Thu Quân nghĩ bà chủ sẽ xử lý mình như xử lý con cá khô quá.
Thư Quân hơi lo lắng bị bại lộ chuyện hơi hơi xấu hổ này.
Hạ Ương đẹp trai như thế đương nhiên một người mê cái đẹp như cô sẽ rất là thích còn đâu như tên Lại Nhữ kia đã xấu bày đặt ra gió tán tỉnh cô đây.
Xí.
Hạ Ương đang ngồi phòng khách bị hỏi như hỏi cung.
"Mày biết tiểu Huyên bị sốc thế nào sau vụ đó mà anh mày ngày đêm bên cạnh chăm sóc nó thế thì còn mày thích đi chơi lắm hả? Không thay được anh trai quản lý công ty cho tốt được sao?...
... Tao biết mày đang tư tưởng đến con bé nhà quê nào mày mà không--" Bố hắn đang nói dở cũng bị hắn ngắt lời.
"Đó là chuyện riêng tư của con còn công ty con vẫn quản lý đó mà"
Nói chưa xong Thư Quân lạch bạch ra phòng khách ngồi rạp xuống đất.
Lúc này bà Hạ nhẹ giọng lên tiếng: "Đã là kẻ hầu người hạ thì đừng có cái tư tưởng yêu chủ, mày không bỏ ngay đi tao đuổi về quê đấy!"
Mẹ hắn răn đe dọa dẫm tay chỉ trước mặt.
Lúc này, một người đàn ông chững trạc khoảng hai mươi năm hai mươi bảy bước xuống cầu thang.
Tay anh ta còn vịn vào thành cầu thang trên người phờ phạc gầy rộc.
Tiểu Y đang bưng nước trà đặt lên bàn cũng không để ý có ai xuất hiện khiến cả nhà Hạ trầm trồ.
Hai phút sau, Hạ phu nhân tiến tới ôm lấy chàng trai nhìn xung quanh còn đang chôn chân trên bậc thềm.
"Ôi con ta cuối cùng con cũng chịu ra khỏi phòng rồi"
Hạ Hữu Luân bơ phờ chẳng nói gì nhiều chỉ nhẹ nhàng buông thõng mẹ mình ra.
"Mẹ..."
"Ừ mẹ đây con... ôi con trai tôi bao năm qua đã chịu thiệt thòi rồi"
Hà Hữu Luân nhìn cả nhà rồi nhìn Tiểu Y cô gái này đã vào thư viện lần trước, căn phòng đó vốn không bị bỏ hoang chỉ là anh ít khi đến đấy để đọc sách, ấn tượng đầu tiên của cô nhóc này ngủ gật đến nước dãi chảy ròng ra gối,
Hữu Luân vốn ưa sạch sẽ nên đã vứt luôn chiếc gối đó đi.
Chuyện đó vốn là chuyện của hai tháng trước khá lâu rồi. Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ anh lại thấy khó chịu trong người nhưng không sao tháng ngày sau này thú vị rồi đây.
Hạ phu nhân nhận ra vẻ mặt khó chịu của con trai liền quan tâm dìu dắt đến bên ghế để ngồi nghỉ ngơi.
"Con vốn sức khỏe yếu ớt đừng suy nghĩ gì nhiều hôm nay con ra khỏi phòng với mọi người ta rất là vui. Quản gia đâu mau gọi bác sĩ đến đây khám bệnh cho con trai ta"
Lưu Hà Phương lo lắng đến Hạ Hữu Luân người bà quý nhất.
Tiểu Y chưa hiểu chuyện gì bị Thư Quân kéo vô trong với một tốp người hầu kể chuyện.
"Đây là Tam thiếu là người hay bệnh trước bị trầm cảm thích nhốt mình trong phòng"
"Có khó hầu hạ không?"
"Nhìn như ma--"
"Này bớt vớ vẩn nhưng cũng tránh ra xa đỡ phiền phức"
"Giông giống tự kỉ thế nào ấy?"
Tiểu Y chẳng quan tâm đến mấy tin nhảm tào lao từ đám nữ hầu cô tuy đến làm sau Thư Quân được sáu tháng nhưng sớm đã biết chuyện này.
Nên không có gì là lạ.
"Thư Quân cô phụ trách mua thức ăn thì đi liền đi tôi nghĩ hôm nay vì chuyện cậu chủ kia họ sẽ bảo chúng ta nấu nhiều hơn bình thường đấy"
"Cái cậu thiếu gia gì đó sức khỏe yếu ớt chắc không ăn được nhiều đâu cô đừng có lo lắng quá !"
Thư Quân để bụng chuyện bà Hạ cấm cản yêu đương chuyện của cô nên không mảy may quan tâm đến.
Tiểu y quay lại nồi hầm của mình nói: "Nếu không có cậu thiếu gia kia xuất hiện chúng ta vẫn phải mua thức ăn đó thôi, cậu mau đi mua thức ăn đi tôi còn thiếu vài nguyên liệu nữa là hoàn thành xong món này rồi"
Thư Quân lười biếng đáp: "Được rồi, tôi đi đây"
Thư Quân nghe xong thấy cũng có lí vội cầm tiền cầm túi và đi thay bộ đồ rồi đi ra siêu thị mua ít đồ.
Thư Quân nhìn vậy lại rất mạnh mẽ từ sớm đã vào làm ở Hạ gia khi còn mười sáu tuổi giờ cũng đã hai mươi so với đám nữ hầu kia cô ả đã trải đời nhiều nên mấy chuyện nhỏ nhặt không để bụng.