Trong góc tối Thư Quân lục hục đứng trên gác xép dọn dẹp, cô chiếu ánh đèn đom đóm trong lòng bàn tay.
Nói là dọn dẹp chứ thật ra cô đứng trên đây quan sát chiếc xe của Hạ Ương còn phải làm mấy nữ hầu khác giật mình vì nghĩ cô chịu lên nơi lắm màng nhện chuột lúc nhúc.
Thư Quân tì hai tay vào khung cửa sổ gỗ hai mắt đảo quanh qua lớp kính khẽ khung quan sát khu vực sân vườn nhuộm đầy thảm cỏ xanh lá nhưng giờ đây màn đêm đã chiếm hết quang cảnh nơi.
Thư Quân biết hôm nay cậu chủ út đi hẹn hò với người phụ nữ được giới thiệu, cô không quan tâm điều đó cô chỉ nghĩ sau cuộc vui nào cũng tàn Hạ Ương sẽ trở về.
Điều khiến Thư Quân mỗi ngày lạc quan là nhìn thấy bóng dáng cậu chủ út đi lướt qua đã làm con tim cô như nhảy dựng ra ngoài.
Lúc đứng gần cậu chủ khuôn mặt ấy áp sát mùi thơm của người đàn ông thoáng đăng, dịu dàng, pha chút thanh lịch.
Người đàn ông ấy chính là đã thanh công khiến cô đơn phương ôm bao tâm tư người ta đâu biết.
Cô chính là đơn phương từ lâu ngày hay tin cậu chủ trở về cô đã sướng rên thế nào tâm trí treo lơ lửng tâm trạng đâu mà tập trung làm việc.
Trước khi Hạ Ương trở về Thư Quân đã chu đáo chuẩn bị nước ấm cho cậu chủ ngâm, quần áo sạch, bật sẵn đèn chờ trong phòng sách, sạc tất cả các thiết bị làm việc đầy đủ, căn phòng luôn ám mùi hương của Hạ Ương đã xếp ngăn nắp đâu ra đấy.
Nghĩ đến việc mình làm chăm hơn mức bình thường đó là độc quyền dành riêng cho cậu chủ, vừa dọn phòng cho
Hạ Ương cô làm thêm mấy bài hát mà vệ sĩ cứ ngỡ lợn gáy đâu đây.
Trạng thái hoạt động bất bình thường cô làm bếp được mọi người khen giọng chua phè mà ả vẫn cố hát tiếng hát vang vọng nơi xa Hạ phu nhân nghe còn lắc đầu.
Chiều hôm ấy, Thư Quân bắt tay vào bếp làm bánh ngọt mời tất cả mọi người từ trên dưới Hạ gia được hết lời khen ngợi bánh ngon làm ả ta vênh vênh cái mặt.
Đồng hồ trên gác xép đứng yên con số mười một giờ hai mươi ba phút đương nhiên bây giờ không phải mười một giờ hai mươi ba phút đêm,
đồng hồ bị hỏng cô không biết bây giờ đã là giờ nào giả ngu tin giờ trên chiếc quả lắc hỏng đồng hồ để hi vọng nghĩ cậu chủ sẽ biết Thư Quân ở nhà lo lắng chu đáo chuẩn bị mà về sớm.
Đến mãi khuya hai mắt lim dim buồn ngủ của Thư Quân gật gù thì màn đâm tĩnh lặng được soi sáng đèn pha ô tô
đồng hồ bị hỏng cô không biết bây giờ đã là giờ nào giả ngu tin giờ trên chiếc quả lắc hỏng đồng hồ để hi vọng nghĩ cậu chủ sẽ biết Thư Quân ở nhà lo lắng chu đáo chuẩn bị mà về sớm.
Đến mãi khuya hai mắt lim dim buồn ngủ của Thư Quân gật gù thì màn đêm tĩnh lặng được soi sáng đèn pha ô tô lượn thẳng vào hầm chứa xe thì cô ả mới ý thức bao công mình chớ đợi đã được lắng nghe.
Thư Quân nhanh chóng xuống nhà tiếp đón Hạ Ương như mọi ngày vì chỉ để nhìn thấy con người hình dáng của cậu đã cho cô một cảm giác như được yêu.
Đứng trước cửa cô hơi cúi đầu hai mắt nhắm nghiền lặng lẽ nghe nhịp bước chân đều đều vang bên tai đang dần đến gần.
Hạ Ương thản nhiên bước vào liếc nhìn Thư Quân đứng bằng hai chân nhưng đang lim dim bằng hai mắt.
"Cô nghỉ sớm đi biết tôi không về sớm thì phải ngủ trước đi"
Thư Quân nghe giọng anh bên tai liền giật mình tỉnh ngủ khóe miệng đã nở nụ cười tươi rói:
"Cậu chủ đã về"
Rồi sau đó đi theo như một cái đuôi.
Hạ Ương đi ba bước Thư Quân lạch cạch bước theo hai bước:
"Cô không cần phải theo đâu đi ngủ sớm đi" Hạ Ương nhìn đồng hồ một giờ rưỡi sáng.
Tay phủi phủi muốn đuổi người,
Thư Quân cũng rất ngoan ngoãn nghe lời lập tức về phòng đặt lưng xuống là ngủ.