Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z

Chương 11: Thưa chuyện




2 tháng sau...

Tường Huyên ngồi trên góc giường nhìn chằm chằm xuống hai chân đung đưa không chạm đất, nhẹ nhành đáp xuống tấm thảm lông mềm mịn cô di chuyển ra ngoài ban công ngắm nhìn hồ bơi sau vườn của Hạ gia,

trong lòng không giấu được nôi lo lắng tột cùng đang dâng trào, cô xoay người tựa vào lang cang khẽ nhìn đồng hồ mạ đồng phong cách cổ kính theo dõi từng giây phút trôi qua,

rồi bản thân quyết định ra khỏi bốn bức tường này nhưng Hạ Truân dặn cô ngoan ngoãn đợi hắn trở về để thưa chuyện với ba mẹ Hạ... vốn dĩ khi cô xuất hiện trong căn phòng này những người ở dưới đều không biết nên điều đó khiến cô như một tên trộm khé lẻn vào nhà rình mò.

Tường Huyên ngồi cạnh chiếc ghế ngoài ban công rộng rãi đặt cách lối cửa vào hai mét buồn chán liếc nhìn ra bầu trời.

Đã hai tháng thời tiết đã sang thu se lạnh hôm nay Hạ Truân mặc chiếc áo mỏng ra ngoài cô liền cảm thán hắn thật phong phanh không sợ lạnh sao nhưng nghĩ lại hắn khỏe như vậy nên nỗi lo đã dần vơi đi.

Tường Huyên thoát khỏi đống suy nghĩ rối bời được một lúc cô lại nhớ người chị em thân thiết của mình quen biết khi tình cờ giúp đỡ,

cô ấy ở mãi thành phố H hôm nay lại nhớ người con gái đẹp đẽ ấy.

Tường Huyên chỉ biết Bạch Lan Hương qua lời giới thiệu khi tình cờ rằng cô ấy đã lập gia đình có hai con nhỏ nhưng có lẽ điều làm Huyên Huyên ấn tượng là mùi hương hoa nhài nhè nhẹ trên cơ thể Bạch Lan Hương,

nghĩ vậy, Tường Huyên lập tức liên lạc lại cho Bạch Lan Hương nội dung rất đơn giản:

"Chị em lại nhớ chị rồi nhớ cả hai đứa nhỏ nhà chị nếu chị rảnh em muốn mời chị ăn cơm"

Tường Huyên giọng nói chất chứa nỗi nhớ qua video call với Bạch Lan Hương đằng kia đang bế bé thứ hai,

Huyên Huyên quen biết Bạch Lan Hương biết nhà cô có hai bé gái vốn xinh xắn như mẹ mỗi lần có chuyện sẵn tiện ghé thăm hai đứa bé dính không dời.

Khi về đến thành phố K lại làm Huyên Huyên nhớ mãi không nguôi có thể nói là vừa gặp đã quý.

"Cô nhìn nè nhìn mây nè đẹp chưa?"



Bé thứ hai mới chập chững ba tuổi rưỡi đã rất hoạt bát nhanh nhẹn tên ở nhà gọi mây.

Bé mây chỉ vào mái tóc gắn nhiều kẹp bím hình thù dễ thương nào là hình bươm bướm, hello kitty, vịt donald.

Tường Huyên thích thú hai mắt sáng như sao liền cảm thán:

"Ôi bé cưng con thật so cute" _ Cô rõ ràng bị hai mắt long lanh chiếu chiếu nhìn qua điện thoại nếu không phải cách nhau xa cô đã muốn ôm bé mây vào lòng.

Được một lúc cô hỏi Bạch Lan Hương xem bé ổi đi đâu:

"Ổi ổi xinh gái của em đâu chị?"

Bên kia, Bạch Lan Hương ngồi xích đu nhàn nhã cầm tách trà đáp:

"Con bé đi học rồi em"

Nói mới nhớ ổi ổi của cô đã đi học lớp một rồi cả ngày con bé đi học đến tối mới thấy mặt đúng là bận rộn.

"Èo em nhớ ổi quá khi nào sang trường bắt cóc ổi mất thôi"

Bạch Lan Hương đầu dây bên kia cười khúc khích: " Ôi chết mất thôi! Con bé nhớ em lắm đấy"

"Tối nay em phải gọi cho con bé nhỉ chị?"

Kết thúc cuộc gọi Tường Huyên kịp thời thấy chiếc xe của Hạ Truân đang đi vào khuôn viên rộng bao bọc hai bên lối đi là trồng hoa linh lan, vừa rực rỡ hoa lệ lại nhẹ nhàng thanh khiết.

Cô không giấu khỏi vui sướng khi thấy Hạ Truân về liền chuẩn bị tinh thần hôm nay thưa chuyện với các bậc phụ huynh.