Tử Kiều thức dậy rất sớm, trời mới ló dạng cô đã tỉnh.Mà Tô Hàn bên cạnh còn dậy sớm hơn cô vì hôm nay Tô Thị có cuộc họp quan trọng, gần ba tháng nay anh điều hành công ty qua video. Cách một tháng trước Giai Viễn có qua lại đem một số giấy tờ cẩn thiết để anh ký,xem như mọi thứ đều ổn.
Hôm qua do quá lo lắng cho Tử Kiều anh cũng quên mất cuộc họp hôm nay nên máy tính hiện giờ cũng không đem theo.
Tô Hàn âm thầm tính toán, từ sáng giờ Tử Kiều rất ổn định không có biểu hiện bất thường nào. Mà bác sĩ Lee có nói qua, phải qua bảy mươi hai tiếng nữa mới có tiến triển.Hay là anh quay về trang viên chỉ mất ba mươi phút để lấy laptop. Tuy nghĩ thế nhưng Tô Hàn lại không yên tâm bỏ Tử Kiều ở đây một mình.Lỡ mắt của cô xảy ra tình huống gì thì phải làm sao.
Người như Tử Kiều vô cùng nhạy bén, cô phát giác Tô Hàn có gì đó không đúng lắm.
Sự suy tư quá lâu của Tô Hàn khiến Tử Kiều bất an.Càng ở bên cạnh lâu với Tô Hàn, Tử Kiều phát hiện cô rất sợ một ngày không nghe anh nói gì hay không quan tâm đến cô.Vốn cảm giác bị bỏ rơi đối với Tử Kiều đã là nỗi ảm ánh,Tô Hàn bây giờ đối với cô rất quan trọng nên chỉ cần một cử chỉ lạnh nhạt của anh cũng khiến Tử Kiều lo lắng không thôi.
- Tô Hàn, anh sao vậy?
Tô Hàn nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Kiều anh mới phát hiện mình đắn đo chuyện này quá lâu.Vội từ cửa sổ đi đến bên giường bệnh,ngồi xuống nắm tay cô.
- Anh không có gì, chỉ là hôm nay anh có một cuộc họp nhưng quên đem máy tính rồi.Để anh..
Tô Hàn xém chút nữa vuột miệng, anh liền sữa lời.
- Để anh gọi cho quản lý Hồ hủy bỏ cuộc họp..
- Không cần, anh chạy về lấy laptop đi, công việc không thể bỏ dở như vậy được.
Nói rồi cô trở tay nắm lấy tay Tô Hàn.
- Tô Hàn anh đã vì em mất rất nhiều thời gian và công sức.Công việc vì em mà bị ảnh hưởng nữa em sẽ rất tự trách bản thân.
Cô hơi nhích người,mỉm cười nhẹ với anh.
- Nghe lời em về lấy laptop đi anh..
- Nhưng mà..
- Không có nhưng mà, em hiện tại rất ổn, anh cứ chần chờ mới kéo dài thời gian đấy.Có gì em sẽ bấm chuông gọi y tá, anh có thể yên tâm.
Đây là phòng vip vô cùng an toàn và hiện đại anh sợ cái gì chứ.Người đàn ông này quả nhiên xem cô là đứa bé để cưng chiều thật mà..
Vuốt lấy tóc cô , Tô Hàn nhìn đồng hồ quả nhiên còn rất sớm chỉ mới sáu giờ hơn.
Anh hôn lên má cô.
- Được, anh sẽ quay lại ngay, có gì em phải gọi y tá ngay biết không?
- Được.Anh yên tâm.
Tô Hàn nghe thế cũng bớt đi lo lắng, cuộc họp hôm nay khá quan trọng nếu Tử Kiều thấy ổn vậy anh phải tranh thủ thời gian thôi. Cầm lấy áo khoác và chìa khóa Tô Hàn nhanh chân rời đi.
Nghe tiếng đóng cửa phòng, trên môi Tử Kiều vẫn còn lưu lại nụ cười hạnh phúc..
Nhưng chưa được mấy giây sau, bất giác Tử Kiều thấy mắt mình đau nhói cô vội nhắm chặt hàng mi. Cả cơ thể Tử Kiều run rẩy vì cô vừa thấy một tia sáng rất nhạt và mờ ảo dù rất nhỏ và le lói nhưng do mắt cô quá đau khiến Tử Kiều phải nhắm mắt lại một lần nữa.Hơi thở cô rối loạn, cả nhịp tim cũng đập thật nhanh, bàn tay nhỏ túa cả mồ hôi lạnh run run bấm chuông gọi y tá..
???⬅️⬅️