Hơn hai tháng trôi qua, công cuộc chữa trị mắt cho Tử Kiều vẫn nghiêm túc thực hiện.Tô Hàn không dám lơ là dù là một chi tiết nhỏ nhất.Vì bác sĩ Lee đã nói qua những ngày cuối cùng của châm cứu càng đến Tử Kiều sẽ thường xuyên cảm thấy choáng váng hay nhức đầu. Cho nên Tô Hàn phải cố gắng quan sát, hiện tại chỉ còn có ba buổi châm cứu nữa là xong phác đồ điều trị nhưng cả Tô Hàn lẫn Tử Kiều điều không nhận được sự thay đổi quá nhiều ở mắt của Tử Kiều.Khiến hai người có chút lo lắng còn trở nên sốt ruột hơn bao giờ hết.Có đem suy nghĩ hỏi qua bác sĩ Lee ông ấy chỉ điềm nhiên mỉm cười bảo hai người họ không cần lo lắng.
Ngày qua ngày,Tử Kiều quen dần với hơi ấm của Tô Hàn, mỗi đêm đều được anh ôm thật chặt lúc đầu có chút không thoải mái. Nhưng bây giờ cô phát hiện đêm nào anh ở phòng làm việc về trễ Tử Kiều liền không thể nào chợp mắt được.
Thói quen đúng là rất đáng sợ.
Như Tô Hàn đã hứa, anh sẽ chờ đợi đến khi cô sáng mắt nhưng đó chỉ là lời hứa dành cho bước cuối cùng..
Còn mỗi đêm anh đều không bỏ qua chiến lợi của bản thân, sự đụng chạm hai cơ thể ngày càng nóng bỏng, Tô Hàn mỗi đêm trước khi ngủ anh đều đè cô ra hôn cho thỏa thích, bàn tay cũng không kiêng dè ức hiếp Tử Kiều theo thời gian ngày càng nhuần nhuyễn.
Tử Kiều như con thỏ nhỏ, bị sự ôn nhu pha lẫn lưu manh của Tô Hàn làm cho đầu óc mụ mị cả lên.
Lúc này đây, ngoài trời sóng biển không ngừng vỗ vào bờ cát, cả khu trang viên như chìm sâu vào bóng đêm lạnh lẽo.
Duy nhất một căn phòng trên lầu hai còn mở đèn, trên chiếc giường lớn Tô Hàn mạnh mẽ đè cả cơ thể mãnh mai của Tử Kiều phía dưới.Hai người sát sao dính chặt vào nhau, môi lưỡi phát ra tiếng động khiến người ta nghe vào phải đỏ mặt tía tai..
- Ừm..Tô Hàn..Đừng..ừm..
Giọng Tử Kiều nức nở, yếu ớt bị anh ức hiếp..
Tô Hàn hôn sâu hơn, lưỡi quấn quýt vào nhau, thân thể cọ sát mang đến những gợn sóng run rẩy, tay anh lần theo vạt áo chui vào bên trong, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi mịn màng, lần lên trượt xuống, vuốt ve.Nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của cô, có lẽ anh sẽ phóng túng hơn nữa.
- Tử Kiều ngoan, anh chỉ sờ một chút thôi.
Cổ áo của Tử Kiều bị cởi mấy nút, dường như chỉ hờ hững che đậy một chút da thịt, làn da trắng mịn nơi vung tròn bị Tô Hàn để lại nhiều dấu đỏ.Vạt áo thì bị kéo lên cao, bàn tay to lớn của anh chui vào vuốt ve khiến cơ thể Tử Kiều mềm nhũng, hơi thở hỗn loạn khiến hai người không ai muốn tách rời ra..
- Hức..ưm..
Nụ hôn của Tô Hàn ngày càng sâu và mê hoặc, môi mỏng của anh không ngừng kéo lấy lưỡi cô, từng nơi từng chỗ trong khoang miệng cũng không bỏ qua.
Không khí xung quanh bắt đầu nóng lên, Tử Kiều vô lực không còn sức, hai cánh tay đặt trước ngực của anh cũng buông lỏng xuống dưới.Cái bụng nhỏ thật sự tê ngứa, tay của anh bắt đầu kéo quần áo cô, dò xét vào bên trong, trên thân thể da thịt mềm mại của cô bắt đầu sờ mó, theo đường cong mê người chậm rãi vuốt lên trên. Cổ áo bây giờ trở nên hỗn độn, bởi vì dấu vết hôn quá điên cuồng, cô cảm nhận được anh đang kích tình, cũng đang nhập trong sắc tình mà chơi đùa với cơ thể của mình.Nhưng lúc này, bất giác đầu Tử Kiều đau nhói, hai bên mắt vừa đau vừa rát như thể ai vừa lấy tay nhấn vào.
Tử Kiều thều thào..
- Tô Hàn..em đau quá..mắt em...đau quá..hức..
Tô Hàn dù bị sắc tình vây lấy nhưng đầu óc anh còn rất tỉnh táo,anh ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh mét của Tử Kiều, cô đau đến mức ứa nước mắt..
Tô Hàn hốt hoảng đỡ cô dậy..
- Tử Kiều, sao lại đau, em thấy thế nào nói anh nghe?
Tử Kiều sờ mắt mình, đáng thương nức nở ngẩng đầu..
- Đau lắm..mắt của em khó chịu lắm.
- Ngoan đừng sợ..anh đưa em đến bệnh viện..
Tô Hàn sửa lại quần áo cho cô, lấy một chiếc áo khoác bông mặc vào cho Tử Kiều.Quấn thêm một chiếc khăn choàng, rồi mới bế cô ra xe đi đến bệnh viện..
....
??⬅️⬅️