Vượt Bóng Tối Để Yêu Em

Vượt Bóng Tối Để Yêu Em - Chương 32: Chương 32




- Cậu nói gì, cậu nói con gái tôi bị tai nạn dẫn đến bị mù sao.?

Tiếng nói run rẩy của Doãn Nguyệt Nhan vang lên trong căn phòng.

Sắc mặt Doãn Nguyệt Nhan tái mét, nước mắt cũng theo đó nhanh chóng trào ra.

Người đàn ông đối diện cẩn trọng lên tiếng.

- Đúng vậy theo thông tin điều tra cô ấy bị mù cũng đã một năm rồi.

Cả cơ thể Doãn Nguyệt Nhan như muốn đổ xuống, bàn ray run run vịnh vào thành ghế mới giữ được thăng bằng.Nước mắt bà dàn dụa, bờ môi run rẩy, không tin vào sự thật mình vừa nghe thấy.Miệng bà lẩm bẩm tiếng có tiếng không, lắc đầu trong vô vọng.

- Làm sao có thể..không thể nào..các người lấy sai thông tin rồi đúng không?..tôi không tin..làm sao có thể...

- Doãn Tổng, đây là thông tin hoàn toàn chính xác.Còn đầy là tất cả tài liệu tôi thu thập được.

Anh ta đặt lên bàn rồi đẩy nhẹ tệp hồ sơ đến trước mặt Doãn Nguyệt Nhan.

- Chỉ tiếc một điều hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra nơi ở của cô Trần.

Nhìn sắc mặt của Doãn Nguyệt Nhan ngày càng kém đi, người đàn ông vội nói thêm..

- Nhưng bà yên tâm, theo tôi được biết hiện tại cô ấy đang ở thành phố T.Tôi nghĩ sẽ rất nhanh tìm thấy cô ấy thôi..

- Cậu nói con gái tôi hiện tại đang ở thành phố T sao? Có thật không?

Doãn Nguyệt Nhan vẫn chưa chấn chỉnh được tâm tình.Bà ta xúc động đến tiếng nói cũng lạc đi, tố giác sự mất bình tĩnh của bản thân.

- Đúng vậy, cô Trần có một người bạn tên là Hạ Đồng, sau khi rời khỏi thành phố A.

Chính cô gái này đã đưa cô Trần sang đây.Nhưng lúc tôi tìm đến căn phòng trọ Cô Trần ở thì chủ ở đó nói cô ấy đã dọn đi nơi khác.

Mọi thông tin như dồn ép Doãn Nguyệt Nhan thở không nói,bà ta đầy hoang mang có chút nghèn nghẹn..

- Vậy rốt cuộc con gái tôi hiện giờ đã đi đâu?

Nghĩ gì đó bà ta vội vã hỏi.

- Đúng rồi..tại sao các người không tìm gặp cô gái tên Hạ Đồng đó.Chẳng phải cô ta đưa con gái tôi sang đây sao?

Người đàn ông nhìn Doãn Nguyệt Nhan, bất đắc dĩ giải thích.

- Tôi có tìm cô gái tên Hạ Đồng nhưng hiện tại cô ấy đã đi công tác chưa trở về.Nhưng theo tôi tìm hiểu người đưa cô Trần đi lại là một người đàn ông.Hiện tại tôi đang cho điều tra về người đàn ông đó.

Là một người đàn ông?

Doãn Nguyệt Nhan thờ thẩn lẩm bẩm..

- Con gái tôi hiện tại không thấy đường, con bé sẽ sống ra sao. Còn người đàn ông kia là ai sao lại đưa con bé rời đi, lỡ như..lỡ như người đó là người xấu thì Tử Kiều phải làm sao..?

- Doãn Tổng xin bà hãy bình tĩnh..

- Cậu muốn tôi phải bình tĩnh thế nào khi tung tích con gái tôi vẫn chưa tìm ra.

Trong đầu Doãn Nguyệt Nhan đau như búa bổ, bà ta hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh..

- Làm bằng mọi cách,dù cách nào đi nữa cũng phải tìm chỗ ở con bé trong thời gian sớm nhất. Cậu làm nhanh đi..

- Vâng tôi sẽ làm ngay..

Anh ta nói xong liền rời đi, lúc này Ngô Trí Lâm đi vào ánh mắt ông ta nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia.Hàng chân mày nhíu chặt, ông ta đi vào trong phòng nhìn thấy Doãn Nguyệt Nhan nước mắt dàn dụa, sắc mặt tái mét, trên tay còn ôm lấy một khung hình..

Ông ta vội đi vào lo lắng ôm vai bà.

- Nguyệt Nhan, em sao vậy?

Bà ta lắc đầu nghẹn đắng, trong lòng vừa đau lòng vừa thống khổ..

- Con em...Tử Kiều..con bé bị mù rồi..

Bà ta ngẩng đầu nhìn Ngô Trí Lâm.

- Em là một người mẹ chẳng ra gì mà..nếu như ngày đó em mạnh mẽ kiên trì đem con bé theo..Hức..thì giờ này con bé đâu chịu khổ sở như vậy...

- Trí Lâm..làm sao đây...em vẫn chưa tìm ra con gái của em, hiện tại con bé đang ở phố T...Nhưng em vẫn không thể tìm ra con...làm sao đây..

Bà ta nức nở dựa vào lòng Ngô Trí Lâm khóc đến thở không nổi.

Ông ta đau lòng nắm chặt tay bà.

- Nguyệt Nhan đừng khóc, anh sẽ cho người tìm con bé về cho em.Nếu thật sự con bé đang ở thành phố T, chúng ta sẽ rất nhanh tìm được thôi.Em đừng lo lắng nữa.

Doãn Nguyệt Nhan lắc đầu trong nước mắt..

- Con bé hiện giờ không thể nhìn thấy, anh bảo em làm sao không lo lắng đây.

Bà ta gục đầu xuống bàn đau lòng đến mức chẳng còn sức gắng gượng trước mặt Ngô Trí Lâm.

- Em như thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Em phải mạnh mẽ lên chúng ta sẽ tìm ra con bé mà.Hãy tin anh..

Doãn Nguyệt Nhan được ông ôm vào lòng, nức nở khóc thành tiếng.

Ngô Trí Lâm nhìn vợ mình đau khổ, ông ta mím chặt môi, đưa tay vỗ vỗ lưng bà ta an ủi. Ánh mắt đầy vẻ phức tạp mang theo tia lạnh che giấu đầy kín đáo.