Vương Vấn Hương Thơm

Chương 9: Người đàn ông mặc đồ Trắng họa thủy




Edit: Sún

Beta: Thỏ

Minh Minh chán nản ngồi trên ghế sô pha uống champagne, nhìn bức tranh sơn dầu trên tường nghiên cứu cách phối màu.

Hàn Duật nói, trong tiệc rượu không có ai cô biết và cũng không có ai biết cô, nhưng anh chỉ nói đúng một nửa. Nơi này đúng thật là không có ai quen biết cô, nhưng các lão đại trong giới thường xuyên xuất hiện trên tin tức cô vẫn nhận ra được vài người a!

Nghe những người đó chào hỏi qua lại với Hàn Duật, thì chắc hẳn bối cảnh nhà họ Hàn không kém. Cũng đúng, Hàn Duật tuổi còn trẻ đã có danh xưng là "thánh xã giao", không có bối cảnh mới là lạ. Còn về mục đích anh mang cô tới đây cũng vô cùng rõ ràng —— chắn đào hoa, không ít các trưởng bối ở trước mặt cô cũng không khách khí mà đưa ra lời mời, mời Hàn Duật làm quen với con gái hay cháu gái của bọn họ, nếu Hàn Duật không mang theo bạn gái thì không chừng còn có người muốn xác định hôn ước ngay tại chỗ.

Còn có những thiên kim hận không thể dùng ánh mắt xẻo thịt cô, nếu như mà Hàn Duật tới một mình...

Trong đầu Minh Minh tự động tưởng tượng ra 7 - 8 bộ phim thần tượng cẩu huyết tập 1, bị người khác cầm chén rượu đụng vào làm ướt quần áo xong say rượu đi nhầm phòng, bị bỏ thuốc cưỡng nhầm nữ chủ, gặp lại bạn gái cũ, đối với người nào đó vừa gặp đã yêu... Ví dụ như vậy.

A! Nhìn Hàn Duật lễ phép nhưng xa cách nhất mực cự tuyệt, khóe miệng nhiều lần lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, Minh Minh có chút vui sướng khi thấy anh gặp họa.

Hàn Duật nói chuyện với người khác, cô ngồi một lát, đợi chốc nữa cùng đi tắm suối nước nóng, cô nghiên cứu xong bức tranh sơn dầu, ánh mắt lại lần nữa tìm kiếm đối tượng ở trong phòng khách để nghiên cứu, lần này, cô tìm được một người.

Người đàn ông trẻ tuổi một thân âu phục tây trang màu trắng, mái tóc có chút dài, chải chuốt rất chỉnh tề, dáng đứng thẳng tắp ưu nhã.

Trong phòng khách ánh đèn sáng mà lại nhu hòa không chói mắt, các góc phòng đều có ánh đèn chiếu đến, không có góc chết, nhưng người đàn ông kia lại chọn đứng ở nơi dường như rất dễ dàng làm người ta bỏ qua, người đàn ông mặt mũi sáng sủa khí chất sang trọng đứng ở nơi đó, vậy mà lại không có ai đi đến hàn huyên nói chuyện, nhìn có chút quái dị.

Người đàn ông phát hiện cô nhìn trộm, Minh Minh nháy mắt đối diện không khỏi sửng sốt ——

Ngũ quan này cũng... Quá mức tinh xảo.

Muốn chỉnh sửa chân dung đẹp mà không mất đi tính chân thật, thực chất chính là dựa trên tỷ lệ 1/5 dọc, 1/3 ngang, bốn cao ba thấp*, trong trường vẫn giữ lại được đặc điểm của ảnh chân dung, khiến bức ảnh nhìn qua càng thêm phù hợp thẩm mỹ với tỉ lệ hoàng kim. Nhưng người đàn ông này... không cần chỉnh sửa, tỉ lệ khuôn mặt, dáng người, khung xương, da thịt, giống như một quý tộc trực tiếp bước ra từ tạp chí xa xỉ.

(*) Một khuôn mặt cân đối, gần với tỉ lệ vàng khi đáp ứng đủ các thông số như 1/5 dọc, 1/3 ngang, 4 cao 3 thấp và các bộ phận trên khuôn mặt (mắt, mũi, miệng...) phải có sự kết hợp hài hoà:

Tỷ lệ 1/5 dọc: chia chiều ngang của khuôn mặt thành 5 phần bằng nhau (tỷ lệ 1:1:1:1:1), bắt đầu từ mép chân tóc mai tới đuôi mắt ngoài, từ đuôi mắt ngoài đến khoé mắt trong; tương tự với bên mặt còn lại.

Tỷ lệ 1/3 ngang: chia chiều dọc của khuôn mặt thành 3 phần bằng nhau (tỷ lệ 1:1:1), bắt đầu từ rìa chân tóc chán đến đường chân mày, từ đường chân mày đến đầu nhân trung và từ nhân trung đến cằm.

Tiêu chuẩn "4 cao 3 thấp": 4 cao: trán – chóp mũi – mấu lồi môi – cằm cao; 3 thấp: điểm gốc mũi thấp (giữa hai mắt giao với đường thẳng mũi trán), rãnh nhân trung thấp, khu vực nhỏ bên dưới môi dưới thấp. (nguồn: suckhoe123)

Chính xác là một họa thủy.

Minh Minh dời tầm mắt, nghiên cứu bình hoa cổ bên cạnh anh ta.

Một lát sau, Hàn Duật trở về vươn tay ra với cô, cô đứng dậy ngó lại nhìn, người đàn ông mặc đồ trắng kia đã biến mất.

Đầu tháng 6 thành phố S đã tiến vào đầu hạ, không khí ban đêm trên sườn núi nhẹ nhàng thoải mái có chút hơi lạnh, ngâm mình ở suối nước nóng, Minh Minh thoải mái đến nỗi lười động đậy, rượu trong thân thể đều như là bị bốc hơi bay ra, mỗi một tế bào của cô đều say từ trong ra ngoài.

Hàn Duật chuyên chú nhìn bộ dáng cô hưởng thụ. Tóc dài búi cao, ngửa đầu gối lên thành ao, lộ ra cổ thiên nga xinh đẹp, hai vai trơn bóng mịn màng, hai vú được bao bọc trong bikini màu tím, tròn trịa mềm mại, quyến rũ người ra ngắt lấy. Bên dưới bộ ngực xinh đẹp, bụng nhỏ bằng phẳng nhưng không có cơ bắp, vòng eo bằng bàn tay của anh, hai tay ôm lại liền có thể đem cô kiềm chế ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.

Anh không khỏi tán thưởng ánh mắt độc đáo của mình, thế nhưng lại có thể đào ra được thân thể mê người của cô từ một bộ trang phục không hề nổi bật.

Duỗi tay ôm cô vào lòng, đặt ở trên đùi, thấy cô chỉ uể oải trợn mắt nhìn anh một cái xong sau dó liền nhắm mắt dựa vào đầu vai anh, thả lỏng, tùy ý, tin cậy, thế nhưng anh lại cảm thấy trong lòng chỗ nào đó đau một chút.

Ánh mắt Hàn Duật lạnh lùng, kéo bikini hai mảnh của Minh Minh ra, bàn tay to lớn phủ lên cặp tuyết nhũ mà vuốt ve làm càn.

Minh Minh hừ nhẹ một tiếng, thân mình co rúm lại một chút, không có mở mắt, đầu nhỏ cọ cọ vài cái ở hõm vai anh, đôi môi đỏ khẽ hôn lên gáy anh.

Vú cô mềm mại mà co dãn, xúc cảm thật tốt, anh đã thử qua cả ngày chỉ ôm cô đùa nghịch hai luồng thịt mềm mại kia, chẳng những không ngán mà còn có chút nghiện. Đến thứ hai khi đi làm cảm thấy trong tay có chút thiếu thiếu cái gì đó, thời điểm muốn ký tên cầm bút nửa ngày cũng không nhúc nhích, suýt chút nữa liền quên mất cách cầm bút như thế nào.

Núm vú trên cặp tuyết nhũ lại là một điều thú vị khác, khi mềm mại khi cứng rắn, anh mới trêu đùa một chút liền từ phấn hồng ngây thơ biến thành dâm mĩ đỏ bừng, nhanh chóng dựng đứng, rất là đáng yêu. Đáng yêu nhất là, đùa bỡn đầu v* là có thể khiến cô thực mau ướt, cho nên anh chưa bao giờ sợ màn dạo đầu không đủ sẽ làm cô bị thương.

Ôm cô đứng dậy, đem cô đặt ở bên cạnh ao nằm trên chiếc khăn lông, Hàn Duật ngậm nước trà ấm chuyền vào trong miệng cô.

Minh Minh mê man mở to mắt, ôm mặt anh hôn lên môi anh, đầu lưỡi chui vào trong miệng anh, cướp lấy phần nước trà còn thừa trong miệng anh.

Hàn Duật ôn nhu đáp lại, bàn tay dọc theo bụng cô di chuyển đến giữa hai chân cô, hơi hơi dùng lực ấn vào, cách chiếc quần bơi bóng loáng xoay tròn vuốt ve thịt đế mẫn cảm của cô.

"Ân..." Minh Minh thoải mái thở dài, cặp mông nhỏ xiết chặt theo sự vỗ về của người đàn ông, hơi hơi phập phồng lên xuống.

Khoái cảm hoa đế được ôn nhu vỗ về chơi đùa đến vừa phải, tựa như nước ôn tuyền làm lục phủ ngũ tạng khoan khoái một phen, nếu vẫn duy trì tiết tấu ôn hoà như vậy thì cô thật lâu mới có thể đạt đến cao trào, tuy vậy khi chậm rãi hưởng thụ khoái cảm tích tụ chồng chất lại vô cùng sảng khoái, một chút cũng không thua kém cảm giác bị làm đến căng đầy.

Thế nhưng Hàn Duật sẽ không chơi lâu đến thế, thấy cô động tình anh liền tăng tốc nhanh hơn, ngón tay thon dài ở thịt cánh đè lên tiểu trân châu đang hăng hái rung động, nhanh chóng đưa cô lên cao trào ở âm đế, làm thân thể của cô giống như bị châm một chút lửa, lỗ chân lông thư giãn phun khí lửa. Sau đó, anh liền theo mật dịch tiết ra mà thâm nhập vào, tiểu nhục huyệt cơ hồ không thể chống cự được, rất dễ dàng có thể cắm cô đến không biết sống chết, mặc anh tuỳ ý nặn tròn bóp dẹt.

Khi Hàn Duật đẩy quần vải ra định đâm ngón tay vào, hai chân Minh Minh kẹp chặt, lắc lắc đầu, phấn môi tiến đến bên tai anh, hơi thở thơm mát tựa hoa lan nhẹ nhàng thổi khí: "Tôi không cần ngón tay, tôi muốn cự vật to lớn của anh, muốn anh từ từ chậm rãi làm tôi đến ngất xỉu."

—————

Tiểu kịch trường:

Minh Minh: Anh đau lòng cái gì?

Hàn Duật:... Bởi vì luyến tiếc a.

Minh Minh: Luyến tiếc mà anh còn giới thiệu tôi cho người khác?

Hàn Duật: Đây là chuyện anh hối hận nhất trong cuộc đời này.

Hoa Vân Lâu: Nhường một chút, cảm ơn.

Hàn Duật: Lăn!

Minh Minh: Không cho phép mắng anh ấy.

Hàn Duật: Minh Minh! Anh đau lòng!

Minh Minh: Anh cứ từ từ đau lòng đi, Vân Lâu, đi, đi suối nước nóng.

Hàn Duật: Suối nước nóng... Người đâu! Đến lấp đầy mấy bể suối nước nóng kia cho tôi!

Bộ Thiếu Văn: Hừ, ngu xuẩn.

Hàn Duật: Cậu là người không có tư cách nói hai chữ này nhất.

Bộ Thiếu Văn nghẹn trong lòng.