Đồng hồ báo thức reo lên, bây giờ là 6 giờ sáng, Điểm Vân Lạc thức dậy, tiếp sau đó là vệ sinh cá nhân và tắm rửa. Cô không có thói quen ngủ nướng vì cô nghĩ rằng mỗi thời khắc trôi qua đều quý báu. Cô bật điện thoại lên vừa nghe một list nhạc quen thuộc vừa vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước ép. Sau khi uống xong, cô thay đồ rồi ra khỏi nhà. Hôm nay cô phải đến công ty nhận việc, công ty cô làm có chi nhánh ở Hàng Châu và cũng có chi nhánh ở Trùng Khánh, cô đã xin cấp trên chuyển công tác qua đây. Cô bắt xe buýt đi đến công ty, cũng như thường ngày trên xe lúc nào cũng chật cứng người, cũng may có một chàng trai tốt bụng nhường cho cô một ghế. Chiếc xe chầm chậm lăng bánh, lâu rồi cô mới đi loại xe này, cảm giác của ngày hôm ấy lại ùa về.
Hôm đó cô và Hàn Dương cùng nhau đi Tây Hồ chơi, vì nơi cô ở cũng gần nơi đó nên cô nói cô muốn đi thử xe buýt, bạn học cô ngày nào cũng đi xe buýt tới trường, còn ba mẹ vì lo lắng nên không cho cô đi. Hàn Dương suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ gật đầu. Cô và anh cùng lên xe, cô chọn hàng ghế cuối cùng, cô có vẻ rất phấn khích, cứ quay qua quay lại rồi nhìn ra cửa sổ. Còn anh chỉ lẳng lặng nhìn cô mỉm cười vì vẻ trẻ con của cô.
“Nha đầu, em không phải sắp 18 tuổi sao, sắp thành niên rồi, tại sao lại cứ như đứa trẻ lên ba thế?” Hàn Dương vừa xoa đầu cô vừa nói.
“Anh cũng biết em sắp thành niên à? Vậy sao anh cứ xoa đầu em mãi?” Cô vừa cười vừa nói.
“Em cứ thích trẻ con thế đấy, không phải anh nói sau này sẽ chăm sóc, sẽ yêu thương em sao?” Cô nói tiếp.
“Anh thua em rồi, đúng là Tiểu Lạc nhà ta càng lớn càng biết bắt nạt anh?” Anh giả vờ lắc đầu, ra vẻ uất ức mà nói.
Vân Lạc nhìn anh cười khúc khích, sau một lúc thì đã ngủ thiếp trên vai anh. Còn anh, mỉm cười ôn nhu nhìn cô. Hình ảnh hai người lúc ấy rất đẹp, nhưng ai biết rằng cũng có một ngày nó sẽ tan vỡ.
Tiếng nhắc nhở của bác tài khiến cô giật mình, vội đứng dậy xuống xe. Cô đứng trước cửa công ty thầm nghĩ không ngờ chi nhánh ở đây cũng lớn thật, sau đó bước vào, cô đi về phía tiếp tân.
“Chào chị, tôi là nhân viên mới chuyển từ chi nhánh Hàng Châu đến, Điềm Vân Lạc.” Cô vừa nói vừa đưa hồ sơ của mình cho nhân viên tiếp tân. Cô nhân viên đó nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
“Hóa ra chị là trợ lý Điềm, em không ngờ chị còn trẻ như vậy, em nghe nói giám đốc Lâm bên đó khó tính lắm, vậy mà người trẻ như chị lại có thể vừa mắt bà ấy.”
Cô mỉm cười nói:
“Thật vậy sao?”
Người nhân viên lúc nãy nhận ra sự lơ đễnh của mình, liền quay lại vấn đề chính.
“Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của chị, chị lên tầng 8, quẹo phải là phòng của giám đốc, giám đốc đang đợi chị.”
“Cảm ơn em!” Điềm Vân Lạc nói rồi tiến về phía thang máy lên phòng giám đốc.
Đến trước cửa phòng, cô hít một hơi sâu rồi nhẩm trong lòng hôm nay là ngày đầu tiên phải thể hiện thật tốt. Cô giơ tay gõ cửa phòng, sau đó chỉ nghe giọng nói của đàn ông lạnh lùng phát ra.
“Vào đi”
Cô mở cửa bước vào, bị bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt. Cô không ngờ ông chủ mới của cô còn trẻ như vậy, lại còn là người cô quen biết và đã từng là bạn thân năm cấp ba, học xong lớp 12 thì cậu ấy sang Mỹ du học. Chỉ mới năm năm mà cậu ta lại thay đổi như vậy.
“Là cậu, Từ Nhiên Hạo.”
Ngưởi kia ngước mặt lên nhìn cô, biểu cảm dần biến đổi từ lạnh lùng sang vui mừng, bất ngờ.
“Điềm Vân Lạc, là cậu sao, có phải tớ hoa mắt không?”
Điềm Vân Lạc mỉm cười, nói:
“Là tớ, cậu không nhận ra tớ nữa hay sao tên ngốc?”