Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 957




Lận Vô Song ưỡn người bò dây như một con cá chép, lạnh lùng nhìn về hướng cửa lớn!

“Chà chà, không hổ là Chân Long Chi Tử được ấn định của nước Đại Hạ, dưới tình cảnh bị thương mà vẫn có thể ngăn chặn được cuộc săn giết của Ám Vương tôi!”

Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài chậm rãi bước vào.

Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, xung quanh có một màn sương đen mờ nhạt, không nhìn thấy rõ khuôn mặt!

“Ám Vương?”

Adv

Lận Vô Song ánh mắt hơi dao động, hắn nhìn người đang đi tới một lượt từ trên xuống, sau khi biết được đối phương chỉ là một Võ Thánh trung kỳ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm!

“Là ai phái ông tới?”

Lận Vô Song lạnh lùng hỏi.

“Cái này không quan trọng! Anh đã bị thương! Nhân lúc anh đau đớn muốn lấy mạng anh! Đêm nay anh chắc chắn phải chết!

Adv

Ám Vương thương xót nói.

“Chỉ dựa vào ông?”


Lận Vô Song cười giễu cợt, đột nhiên ra tay tấn công trước!

Ngay lập tức, hai người đánh nhau ác liệt. Lận Vô Song sử dụng võ kỹ của Lận gia----Khai Thiên Quyền, khi hai nắm đấm của hắn mở ra đóng lại, tiếng vang ầm ầm khuấy động hỗn loạn, sinh ra cảnh tượng vô cùng đáng sợ, khiến cho các loại ám khí của Ám Vương không thể đến gần!

“Một Võ Thánh trung kỳ nhỏ nhoi, lại còn dùng thứ vô dụng như ám khí mà cũng nghĩ đến chuyện giết tôi? Đúng là không tự lượng sức, đêm nay sẽ là ngày chết của ông!”

Lâm Vô Song cười lạnh một tiếng, sau khi né được đòn tấn công của đối phương, hắn đấm mạnh lên người Ám Vương, khiến Ám Vương hộc máu, cả người bay ra xa mấy chục mét!

“Chết đi cho tôi!”

Lận Vô Song nghiêng người bước lên trước, lúc cơ thể Ám Vương còn chưa chạm đất, lại dùng một cước vọt lên không trung đạp mạnh gã xuống đất!

Đúng vào lúc này.

“Soạt~”

Một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên trong không trung,

Lúc này Lận Vô Song đang nghĩ đến chuyện giết Ám Vương nên hoàn toàn không chú ý tới trong bóng tối vẫn còn có người.

Đến khi hắn kịp phản ứng lại thì đã muộn!

“Ầm!”


Thành kiếm sắc bén đâm mạnh vào phía sau lưng của Lận Vô Song, gần như khiến toàn bộ phần lưng của hắn bị tách đôi, lộ ra xương máu ở bên trong!

“Aaaaa!!!”

Lận Vô Song kêu lên thảm thiết.

Hắn chịu đựng cơn đau quay lại đấm ra một quyền, khiến kiếm giả đánh lén bị văng ra ngoài, sau đó thân thể nhảy vọt lên dựa vào bên tường, miệng thở ra một cách nặng nhọc.

“Lận Vô Song! Tối nay hai người chúng còn có thể giết anh không?

Ám Vương đi tới trước mặt Lận Vô Song, lau máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói.

Mà ngay bên cạnh Ám Vương còn có một kiếm khách mặc đồ xanh giấu mặt.

Kiếm khách cũng lạnh lùng vô tình nhìn Lận Vô Song, thanh kiếm dài trong tay vẫn đang chậm rãi rỉ máu!

“Các…các người rốt cuộc là ai?”

Lận Vô Song sắc mặt trắng bệch hỏi.

“Tôi nói rồi! Vấn đề này anh không cần phải biết, yên tâm lên đường đi!”

Tay phải Ám Vương khẽ động, giữa hai ngón tay bỗng xuất hiện phi đao lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt….

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lận Vô Song thay đổi, dứt khoát lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong người, khàn giọng hét lên:

“Lão tổ, cứu con!”

“Vù!”

Lá bùa lập tức bùng cháy, một luồng khí tức đáng sợ lập tức truyền ra từ trong đó.