Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 471




“Anh ấy… sao lại là anh rể chứ!”

Trần Y Thủy đứng trong góc lẩm bẩm, một giọt nước mắt rơi ra.

Đêm hôm đó, ở Thập Vạn Đại Sơn, cô bé lén kéo anh trai, đi theo rất nhiều người cùng tìm nơi giấu mộ tiên nhân!

Kết quả gặp phải yêu thú báo đen rất cường đại, mắt thấy sắp chết tới nơi rồi, là Lâm Phong ra tay cứu bọn họ!

Từ đó trở đi, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Phong đã khắc sâu vào đầu cô bé!

Adv

Mỗi khi đêm khuya vắng người, cô bé lại nhớ tới Lâm Phong, nghĩ nếu có cơ hội gặp lại lần nữa, nhất định phải can đảm hơn chút, cho dù phải giao bản thân ra cũng không sao!

Nhưng bây giờ…

Nhìn thấy hình ảnh này, cô bé chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ nát!

Cô bé biết mình và Lâm Phong mãi mãi không thể ở bên cạnh Lâm Phong, vì Lâm Phong là người đàn ông của chị!

Adv

Trần Thiên Hành để ý thấy em gái khác lạ, trong lòng thở dài một hơi.

Anh ta cũng không ngờ thanh niên áo trắng đêm đó lại là anh rể của mình, máu chó quá!




Đúng lúc này, Trần Sơn thở hắt ra một hơi, bình tĩnh nói:

“Y Nặc, từ nay trở đi, con không còn là con gái của cha nữa!

Đưa Lâm Phong này về nơi sản xuất đi! Giết Hoàng Phủ Vân rồi, cha không còn khả năng nhận làm con rể nữa đâu! Nếu thương hội Bách Vân tra ra bên này, cha cũng sẽ nói thật! Cha sẽ không vì các con mà khiến cả nhà họ Trần rơi vào hiểm cảnh đâu!”

Nghe đến đây, Trần Y Nặc ngẩn người ra.

Trần Thiên Hủ ngẩn người ra, nắm tay Tiểu Luyến Luyến đi vào, nói:

“Cha, cha nói gì vậy?”

“Không cần khuyên!”

Trần Sơn phất tay cắt ngang lời Trần Thiên Hủ, sau đó nhìn Lâm Phong nói tiếp:

“Lâm Phong, tôi nói thật, đúng là cậu cũng có thực lực, tôi rất tán thưởng cậu, nhưng cậu không thể ở lại nhà họ Trần! Bây giờ cậu mau chóng đưa con gái của tôi đi đi, không nên ở lại đây!”

“Cũng… không đến mức đấy chứ?”

Vẻ mặt Lâm Phong rất bất đắc dĩ.


Trần Sơn nghe vậy thì cười lạnh, nói:

“Không đến mức? Cậu cũng là người trưởng thành rồi, chuyện gì cũng cần nghĩ tới hậu quả! Tôi hỏi cậu, cậu dựa vào đâu mà giết Hoàng Phủ Vân? Cho rằng mình rất mạnh, vô địch thế giới rồi đúng không?”

Lâm Phong nhất thời không biết nên trả lời thế nào!

Anh thật sự rất ghét cảm giác phải đi giải thích thế này!

Nhưng đối phương là cha của Trần Y Nặc, anh không thể phủi áo bỏ đi, anh nể mặt cô ấy một chút.

“Chú yên tâm, khi nào thương hội Bách Vân tới tìm, con tự giải quyết được!”

Lâm Phong chỉ có thể nói như thế.

“Chậc, cậu nghe không hiểu tôi nói gì à? Cậu không giải quyết được đâu, thương hội Bách Vân cường đại hơn cậu tưởng nhiều!”

Trần Sơn thở dài một hơi.

Chuyện tới nước này rồi, ông ấy không muốn trách mắng thêm nữa.

Dù sao Trần Y Nặc cũng là con gái ruột của mình, làm người cha, ông ấy nói ra những lời vô tình như thế, trong lòng cũng không chịu nổi!

Bảo Lâm Phong và Trần Y Nặc đi là cách tốt nhất!

“Lâm Phong, cậu mang theo cháu gái lớn của tôi đi đi! Không phải Tiểu Sơn làm khó dễ cậu, nó làm gia chủ của nhà họ Trần, cần phải suy tính rất nhiều chuyện!”

Lúc này, Trần Bắc Huyền cũng lên tiếng.

Thấy ông nội nói như thế, hai mắt Trần Y Nặc đỏ lên.

Ông nội Bắc Huyền có thể coi như tín ngưỡng của người nhà họ Trần!

Ông ấy đã nói gì thì chắc chắn là đại diện cho toàn bộ nhà họ Trần, cũng nghĩa là cô ấy và Lâm Phong phải rời khỏi đây!