Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 462




Trần Thiên Hành vẫn không lên tiếng, nhưng hai tay đã siết chặt lại.

Anh ta thân là cậu hai của Trần gia, chưa từng bị ai sỉ nhục tới vậy?

Nếu không phải kiêng dè lai lịch của đối phương quá lớn, lo sợ liên lụy đến gia tộc thì anh ta đã sớm phản kháng lại rồi.

“Ngài buông anh tôi ra!!”

Lúc này, Trần Y Thủy tức giận xông tới trước, muốn hất tay Hoàng Phủ Vân ra nhưng lại bị Hoàng Phủ Vân đẩy nhẹ ra ngã nhào xuống đất.

Adv

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt những trưởng lão của Trần gia ở trong phòng đều rất khó coi.

Cho dù là Trần Sơn người muốn liên hôn với thương hội Bách Vân cũng hơi cau mày, trong lòng tức giận.

Hoàng Phủ Vân này quá ngông cuồng rồi!

Hoàn toàn không coi Trần gia chúng ta ra gì!

Adv

Trước mặt ông ấy, trêu chọc con gái ông, đánh con trai của ông, bất luận là người cha nào đi chăng nữa đều tuyệt đối không thể nhịn được.

Trần Sơn đè nén lửa giận trong lòng nói:


“Thiếu chủ Hoàng Phủ, nếu như ngài thích con gái của tôi, chúng ta có thể bàn chuyện hôn sự, nhưng bây giờ ngài làm như vậy, có phải là có chút không ổn?”

Hoàng Phủ Vân nghe thấy lời này liền cười lớn, khinh thường nói:

“Ông có hiểu nhầm không vậy? Thích con gái của ông? Con gái ông là cái thá gì? Chẳng qua tôi chỉ muốn xem cô ta xinh đẹp cỡ nào, muốn chơi đùa cô ta mà thôi!”

“Dựa vào cô ta mà cũng xứng gả cho Hoàng Phủ Vân tôi sao?”

“Ông tưởng rằng tôi là kiểu người như Lâm Phong, ngu ngốc đến mức kiểu phụ nữ nào cũng muốn sao?”

Lâm Phong?

Trần Sơn nghe thấy lời này mà trong lòng chấn động!

Cái tên này không hề xa lạ với ông ấy!

Trước đó con cả ông ta Trần Thiên Hủ gọi điện cho ông, nói rằng người đàn ông của Y Nặc tên là Lâm Phong!

Nếu vậy thì, Hoàng Phủ Vân là vì Lâm Phong mà tìm tới tận cửa hay sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Sơn trở nên vô cùng tức giận,

Ông ấy vốn đã không hài lòng gì với Lâm Phong rồi, bây giờ Lâm Phong lại còn gây ra phiền phức lớn như thế cho Trần gia, rõ ràng giống như mang vận xui đến tận cửa vậy!


“Thiếu chủ Hoàng Phủ, lời nói của ngài có chút quá đáng rồi! Bây giờ mong ngài hãy buông con trai tôi ra. Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói!”

Trần Sơn trầm giọng nói.

“Nếu tôi không buông thì sao?”

Hoàng Phủ Vân thờ ơ nói.

Hôm nay, mục đích gã tới đây chính là để chinh phục Trần gia, khiến Trần gia phải quỳ lạy gã.

Đến lúc Lâm Phong tới, lại mượn sức Trần gia cạnh khóe ra oai với Lâm Phong, từ đó khiến Lâm Phong khuất phục mình!

Cho nên những người của Trần gia càng phẫn nộ thì gã sẽ càng vui!

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, ngài làm thế! Vậy Trần gia cũng không thể để mặc ngài ức hiếp được!”

Lời Trần Sơn vừa dứt, rất nhiều trưởng lão của Trần gia hừ lạnh một tiếng rồi bao vây quanh Hoàng Phủ Vân.

Mà chính vào lúc này, một cỗ uy áp đáng sợ thuộc về hậu kỳ tông sư võ đạo ngay lập tức bao phủ lấy toàn căn phòng, là do đại trưởng lão của thương hội Bách Vân Lý Phúc đứng dậy.

Đôi mắt sáng như đuốc quét qua toàn bộ căn phòng, lạnh lùng nói:

“Trần gia các người muốn cả nhà bị diệt luôn sao?”

“Xì~”

Như cảm nhận được cỗ uy áp cường đại này, mọi người trong Trần gia đều thấy ớn lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh trên trán vô thức tuôn ra!

“Tông sư võ đạo!!!

Chắc chắn là cường giả tông sư võ đạo!

Thực ra khi họ thấy Hoàng Phủ Văn dẫn lão giả này tới vốn cũng không để ý lắm, cho rằng chỉ là một người hầu bình thường mà thôi.