Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 272




Đúng lúc này.

Khỉ Ốm đã nhận ra có điều gì đó không đúng, gã ta không chút do dự mà bỏ rơi mấy người đồng đội, chạy ra ngoài như bay.

"Thần hành bộ!"

Đây là thuật di chuyển mà Khỉ Ốm biết, một khi đã thi triển thì người sẽ nhẹ như chim yến, một bước đi được mấy trăm mét, kể cả cao thủ Tiên Thiên cảnh bình thường muốn bắt gã ta cũng chẳng thể bắt dễ dàng được!

Cứ thế, chỉ trong chốc lát.

Adv

Khỉ Ốm đã chạy xa mấy trăm mét, cả bóng người đều biến mất trong bóng tối mênh mông.

Khi mọi người ở đây cho rằng Khỉ Ốm đã trốn thoát thành công rồi, thì trong màn đêm mênh mông ấy lạy đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khỉ Ốm.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ấy, Miêu Vô Song biết ngay rằng Khỉ Ốm đã chết rồi!

Nhưng rõ ràng vừa nãy cô ta không nhìn thấy thanh niên trước mặt này ra tay mà, Khỉ Ốm chết kiểu gì được?

Adv

Đúng lúc này.

Lâm Phong nhìn về phía cô ta.


Trái tim cô ta run lên, lập tức quỳ xuống không chút do dự, run rẩy nói:

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng! Tôi không làm hại Diệp Thiên Tâm, tôi vô tội! Tôi thật sự không muốn chết đâu!"

"Òm ọp òm ọp..."

Một đống con côn trùng màu vàng phân cũng nhảy ra, chúng phát ra những tiền "òm ọp" cầu xin tha thứ.

Lâm Phong thấy thế thì hơi kinh ngạc, có hứng thú hỏi:

"Cô còn là cổ sư cơ à?"

"Đúng thế! Tôi là cổ sư tộc Vu đời thứ chín mươi tám, Miêu Vô Song, cầu xin tiền bối nể tình tộc tôi mà tha cho tôi một mạng! Tôi thật sự không làm bất cứ chuyện gì có hại cho Diệp Thiên Tâm cả!"

Miêu Vô Song run rẩy nói.

Lâm Phong nghe vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với mấy con côn trùng màu vàng phân kia, con côn trùng nhỏ "òm ọp" bay vào trong tay anh, tỏ ra rất ngoan ngoan.

Lâm Phong bóp một cái.

Mềm mềm, trơn bóng, dẻo dẻo.

Cảm giác... Cảm giác cứ như đang bóp một đống phân.


Đây là cổ trùng sao? Hình dáng kỳ cục thật đấy!

Trong mắt Lâm Phong hiện lên vẻ kỳ lạ.

Mặc dù lúc trước ở trên núi, lão già cũng đã nói với Lâm Phong về chuyện cổ sư của tộc Vu, nhưng anh chưa từng thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên thấy, lại cảm thấy khá hứng thú.

"Ông cảm thấy nên xử lý người này thế nào?"

Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì căng thẳng.

Lời nói này của cậu Lâm nghe thì có vẻ như đang hỏi ý kiến mình, nhưng thật ra là đang nói cho mình biết, anh không có ý định giết người phụ nữ này!

Nếu như lão ta không có mắt nhìn tốt thì đoán chừng là sẽ gặp rắc rối mất!

"Cậu Lâm, người này không thù không oán gì với tôi, không nhất thiết phải giết chóc thêm!"

Diệp Thiên Tâm vội vàng nói.

"Không ngờ ông cũng là một người thiện lương đấy!"

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Thiên Tâm cười xòa một tiếng, không nói gì.

Lâm Phong nói với Miêu Vô Song:

"Nếu cô đã không có thù oán gì với cậu em của tôi, vậy thì tôi sẽ không giết cô, chỉ là cô phải đưa ra một vài thứ để chuộc mạng mình."

"Tiền... Tiền bối, Tiểu Hoàng tâm linh tương thông với tôi, ngoài nó ra thì tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì!"