Vương Minh nhìn Diệp Thiên Tâm bị tức hộc máu, trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ, lão ta mỉm cười nói:
“Được rồi, tao hỏi mày một lần cuối, mày đến nhà họ Tằng để làm gì? Chỉ cần mày chịu nói ra, tao đảm bảo sẽ không hành hạ mày nữa, hơn nữa tao còn noi cho mày biết một bí mật nhỏ.”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy từ từ nhắm hai mắt lại.
Không gì buồn bằng lòng đã chết!
Adv
Lão ta thực sự mệt mỏi, cũng không muốn nói thêm gì, mặc cho Vương Minh hành hạ đi, dù lão ta bị lăng trì cũng không sao cả.
Hiện tại lão ta chỉ hi vọng sau khi mình chết, Lâm Phong sẽ báo thù cho mình!
Như vậy ở dưới địa ngục lão ta cũng không hận nữa.
“Diệp Thiên Tâm, con gái của em gái Diệp Thiến của mày vẫn đang trong tay tao, mày nhất định phải như thế này ư?” Vương Minh đột nhiên nói.
Adv
Diệp Thiên Tâm nghe vậy mở bừng hai mắt ra, nhìn chòng chọc vào Vương Minh, gằn giọng hỏi:
“Mày nói cái gì?”
“Trước kia khi tao dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Diệp thì thấy một cô bé còn nằm trong tã lót… Tao nhân từ nương tay, đưa nó về nhà! Giờ con bé ấy đã được hai mươi mấy tuổi, trổ mã xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều động lòng người, quả thực giống hệt em gái Diệp Thiến của mày. Nó còn chưa biết thân phận của mình, vẫn coi tao như cha! Ngày nào cũng gọi cha ơi cha ơi. Tao vẫn luôn nghĩ lúc nào thì nên hái đóa hoa xinh đẹp ấy xuống, để con bé gọi cha trên giường, hương vị đó không biết có tuyệt vời hơn vợ mày trước kia không?” Vương Minh tấm tắc nói.
Vừa dứt lời, Diệp Thiên Tâm cũng không nhịn được nữa, lão ta giãy dụa, âm thanh giống như ma quỷ dưới địa ngục, thê lương quát:
“Vương Minh, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày, mày là cái thứ không bằng súc sinh!”
Cách đó không xa, ba người kia cũng cực kì khiếp sợ.
“Vương Minh này quả thực quá bi3n thái, dù tôi bi3n thái cũng thấy lão ta bi3n thái!”
“Diệp Thiên Tâm này cũng không may, chọc phải kẻ điên như Vương Minh!” Tây Môn Xuy Phong thở dài một hơi.
“Được rồi, mày cảm thấy mày có thể giết được tao à?” Vương Minh không cho là đúng.
Lão ta giống như một vị thần ở trên cao, nhìn xuống Diệp Thiên Tâm, nói:
“Diệp Thiên Tâm, bây giờ không phải mày nên nói Tằng Tam Thủy và mày nói chuyện gì sao?”
“Tao muốn gặp con bé.” Diệp Thiên Tâm đỏ mắt nói.
“Có thể!”
Vương Minh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi, lát sau trên màn hình xuất hiện một cô bé xinh đẹp động lòng người.
Cô gái ngọt ngào hỏi:
“Cha, muộn như vậy rồi cha gọi con làm gì?”
“Không có việc gì, không phải là cha nhớ con thôi sao! Nào, để cha cho con thấy một người.”
Vương Minh mỉm cười, sau đó để camera ngay mặt Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm nhìn cô gái trên điện thoại di động, lập tức gào khóc.
Là con gái của em gái!
Chắc chắn là vậy!
Nơi mi tâm giống em gái như đúc…
Nhưng lão ta vừa định nói gì, điện thoại di động đã bị Vương Minh dời đi.
“Cha, người đó là ai vậy? Thật xấu xí.”
“Một tên ăn mày mà thôi, hắn chửi cha nên cha sẽ cho hắn một bài học! Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, cha về nhà sẽ nói chuyện với con sau.”
“Vâng ạ, ngủ ngon!”