Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 255




Lâm Phong này rốt cuộc là ai? Đã mạnh tới mức độ này!

Một giây sau, Lâm Phong túm được cổ Bạch Vũ.

Vẻ măt Bạch Vũ kinh hoảng, không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy, chỉ run giọng hỏi:

“Một cao nhân như anh vì sao phải bắt nạt một gia tộc võ đạo nhỏ nhoi như thế?”

“Cậu nói sai rồi, là bọn họ chọc tôi trước.” Lâm Phong lắc đầu, sau đó đặt tay còn lại lên đầu Bạch Vũ, sử dụng Sưu Hồn Thuật.

Adv

Không ngờ đúng lúc này, trong đầu Bạch Vũ vang lên một tiếng hét phẫn nộ:

“Láo xược, dám mơ tưởng đến thuật pháp của Huyền Linh Môn này!”

Vẻ mặt Lâm Phong nao nao.

Adv

Một giây sau, bộ óc của Bạch Vũ nổ tung, cả người hắn như con cá chết, từ từ trượt xuống đất, chết hoàn toàn.

Lâm Phong thấy thế hơi nhíu mày.


Trước kia lão nhân dạy anh Sưu Hồn Thuật, có nói:

“Một vài thế lực lớn cũng sẽ bày cấm chế trong não đệ tử vì để tránh cho người khác ăn cắp công pháp của tông môn, cho nên nếu gặp phải tình huống này, không có thực lực thì nên cẩn thận một chút.

“Huyền Linh Môn này cũng khá thú vị! Không hổ danh tông môn trên núi!” Lâm Phong lẩm bẩm.

Suy nghĩ xong, anh vung tay lên, linh hỏa trào ra.

Cơ thể Bạch Vũ nháy mắt đã biến thành tro cốt bay khắp trời, bị gió thổi bay đến quán ăn đằng xa, khiến một đám đang ăn tôm hùm uống bia ho sặc sụa.

“Mẹ nó, ông chủ, ông có thể dùng than đắt hơn một chút không, tro thổi hết vào bát chúng tôi đây này!”

“Đúng thế, sao mà ăn được nữa!”



Lâm Phong sắp xếp lại chiến lợi phẩm.

Lúc này đoạt được năm viên linh thạch từ tay Bạch Vũ, hơn nữa còn có hai viên đạn linh bạo mà Đàm Thiên Hồng cho, hiện tại trong tay anh đã có bảy viên linh thạch!

Đáng tiếc là không sưu hồn thành công được, phía bên đó có lẽ sẽ hơi phiền toái!


“Nếu tìm được Huyền Linh Môn ở nơi nào thì tốt rồi, có thể tới tham quan xem nông sâu thế nào.” Lâm Phong lẩm bẩm.

Đúng lúc này, Lâm Vân Dao nhanh chóng bước tới, cô ấy đã thấy hết tất cả, hơi không chắc chắn hỏi:

“Anh, có chuyện gì vậy?”

“Một nhân vật nhỏ tới tìm chết mà thôi, không phải vấn đề lớn.” Lâm Phong cười trả lời.

“Anh… em cảm thấy bây giờ anh lúc nào cũng trong thế nguy hiểm, em hơi sợ.” Lâm Vân Dao lo lắng nói.

“Con đường tu tiên, có đánh nhau sống chết là chuyện bình thường. Sau này khi em tu tiên rồi, suy nghĩ đương nhiên sẽ thay đổi. Huống hồ những người này không biết thực lực của anh, em nghĩ là nguy hiểm, nhưng trong mắt anh chẳng khác nào người tốt cả.”

“Người tốt là sao?”

“Thích tặng đồ, em xem Bạch Vũ này đưa cho anh năm viên linh thạch, anh mong có thêm hai người như vậy tới nữa đây.”

“À… Em hiểu, giết người cướp của hả.”

Huyền Linh Môn.

Trong một sảnh lớn nguy nga tráng lệ, có một ông già mặc áo choàng xám đang khoanh gối ngồi thiền.

“Thầy ơi! Thầy!”

Chính vào lúc này, có một học trò hoảng sợ chạy từ bên ngoài vào.

“Có chuyện gì vậy? Vội vội vàng vàng còn ra thể thống gì!”

Lão già mặc áo xám mở mắt ra, hơi cau mày.