Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 242




“Giới thiệu với cậu, bên cạnh tôi đây là em gái ruột Lâm Vân Dao, người còn lại là em kết nghĩa Lý Tiểu Khả.” Lâm Phong giới thiệu.

“Chị Tiểu Dao, chị Tiểu Khả!” Đàm Tử Minh khom lưng uốn gối, không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Vân Dao hơi ngượng ngùng, còn Lý Tiểu Khả lại cực kì khiếp sợ.

Cô ấy biết thân phận của Đàm Tử Minh, là một nhân vật hàng đầu của đại học Kim Lăng!

Mà bây giờ một người như thế lại đang rất mực cung kính trước mặt chú! Chú quả thực quá mạnh!

Adv

“Từ giờ trở đi cậu chính là vệ sĩ của hai người họ! Nếu như sau này còn xảy ra chuyện như hôm nay, người đầu tiên tôi xử là cậu. Biết chưa?” Lâm Phong đột nhiên nói.

Đàm Tử Minh ngẩn người ra, mãi đến khi cha cậu ta đứng cạnh la một tiếng mới phản ứng lại được, vội vàng trả lời:

“Cậu chủ Lâm yên tâm! Sau này ai dám có ý xấu với hai chị, phải bước qua xác em trước!”

Adv

“Được, cậu là một người thông minh, tôi tin rằng cậu biết nên làm thế nào!” Lâm Phong đứng lên, vỗ vỗ lên cánh tay vừa gãy rời của Đàm Tử Minh.


Đàm Tử Minh hơi biến sắc, tưởng rằng Lâm Phong ác ý muốn trả thù mình. Nhưng đúng lúc này cậu ta phát hiện có một luồng khí ấm áp mạnh mẽ chảy vào trong phần xương gãy của cậu ta, nối liền chúng lại.

Cậu ta thử động đậy tay, phát hiện nó không sao cả!

“Cậu chủ Lâm, anh…”

Đàm Tử Minh nhìn Lâm Phong, trong lòng dậy sóng.

Cách thức thế này là sao đây? Nối liền được cả thịt xương ư?

“Không cần nói nhiều, làm tốt nhiệm vụ tôi giao là được, Lâm Phong tôi không bạc đãi người nhà.” Lâm Phong nói.

Vừa ban ơn, vừa thể hiện uy phong là cách tốt nhất để thu phục lòng người.

“Được rồi, chúng tôi còn có việc, ông nhớ tổng kết lại rồi bồi thường cho ông chủ đi.” Lâm Phong vẫy tay với em gái và Lý Tiểu Khả, hai cô gái vội vàng đi theo sau.

Lúc này, Đàm Thiên Hồng ngăn Lâm Phong lại, đưa hai viên đạn linh bạo ra.

“Cậu chủ Lâm, hai ngày nay tôi thu thập được hai viên đạn linh bạo.”

Lâm Phong nhìn Đàm Thiên Hồng, không nói gì thêm, cầm hai viên đạn linh bạo bỏ vào túi càn khôn, sau đó dẫn hai cô gái rời khỏi hiện trường.




Nhìn Lâm Phong rời đi, Đàm Thiên Hồng thầm thở dài một hơi, nói:

“Con trai, trước đó cha đánh con cũng vì muốn tốt cho con, con đừng hận cha. Nếu như cha không làm thế có lẽ giờ con chỉ còn là thi thể rồi.”

“Con biết! Thực ra vừa nãy cha có thể ác hơn chút nữa, cha vẫn còn mềm lòng quá.” Đàm Tử Minh gật đầu.

Đàm Thiên Hồng hơi sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.

“Cha… Lâm Phong này cho con cảm giác không bình thường! Con thấy nếu đi theo anh ta, nhất định con sẽ bước lên một tầm cao mới! Cho nên con quyết định sau này sẽ đi theo anh ta.” Đàm Tử Minh vừa nói vừa tiến lên đánh gục mấy người Trương Bân ngay tại chỗ!

Lúc giết người, vẻ mặt cậu ta chẳng có gì thay đổi, rồi lập tức rời khỏi hiện trường.

Đàm Thiên Hồng nhìn theo bóng con trai, vẻ mặt hơi phức tạp.

Từ nhỏ đứa con trai này của ông ta đã thể hiện khác người bình thường, kiêu ngạo cực kì, thủ đoạn sắc bén, dùng một chữ để khái quát chính là độc.

Độc với người khác, độc với cả bản thân!

Chỉ đáng tiếc không có thiên phú võ đạo, bây giờ mới Huyền Cảnh sơ kỳ.



Bên kia, Lâm Phong dẫn em gái và Lý Tiểu Khả lên một chiếc xe taxi.

“Anh, giờ chúng ta đi đâu?” Lâm Vân Dao tò mò hỏi.