Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 188




“Nếu ngài Lâm muốn cái này, vậy có thể đi Vân Xuyên tìm thử xem.”

Phùng Hải đều đã nói hết những gì mình biết.

Những chuyện này cũng không phải bí mật gì, không cần thiết phải giấu diếm!

Lâm Phong nghe vậy thì trong lòng xúc động.

Trước kia lúc còn học đại học, anh có xem qua một vài cuốn tiểu thuyết đô thị, trong đó từng đề cập tới tình tiết dùng đá đánh bạc.

Một số nhân vật chính lợi hại, thường có thể cắt ra được một vài thứ tốt từ một số phôi đá gốc!

Adv

Trong đó không thiếu những loại linh thạch cực phẩm!

Thật không ngờ trong thế giới thực, lại cũng có cách nói như vậy!

Xem ra quả thực mình phải dành thời gian tới Vân Xuyên một chuyến mới được.

“Tôi còn có một câu hỏi nữa, cuộn vải cũ rách nát vừa bán đấu giá kia, là ai đem tới bán đấu giá?”

Adv

Lâm Phong lại hỏi.


Nghe đến câu hỏi này, sắc mặt Phùng Hải đột nhiên có chút căng thăng, cười khan một tiếng nói:

“Ngài Lâm, ngài hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, chỉ là tò mò! Ông nói thật cho tôi biết là được!”

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

“Chỉ là một võ giả bình thường đem tới bán đấu giá, không có gì đặc biệt.”

Phùng Hải nói.

Lâm Phong liếc mắt nhìn Phùng Hải, đột nhiên đổi qua chuyện khác, nhẹ nhàng nói:

“Ông Phùng, mặc dù ông là võ giả Hậu Thiên Cảnh, nhưng có vẻ như thể lực chả ra làm sao! Có phải là do lúc còn trẻ phóng túng quá không? Có phải bây giờ làm chuyện kia kiên trì không được vài giây đúng không?”

“Ngài Lâm, ngài….”

Phùng Hải có chút kinh ngạc.

Quả thực ông ta có vấn đề về mặt này, nhưng trước giờ chưa từng nói với ai.

Vậy thì sao Lâm Phong lại biết được?


“Ông quên cảnh tượng trước kia tôi ở dưới núi nắn xương cho người ta rồi sao? Về mặt y học, tôi cũng có am hiểu đôi chút.”

Lâm Phong liếc nhìn Phùng Hải, lại nói:

“Tôi cũng không vòng vo với ông nữa!”

“Tình trạng này của ông, trong trung y gọi là lâm môn tạ ân, trên đời này, người có thể chữa khỏi cho ông, trừ tôi ra có lẽ cũng không có người thứ hai đâu!”

“Hãy thành thật trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, tôi có thể cân nhắc việc giúp ông chữa trị.”

Phùng Hải nghe được lời này trong lòng vô cùng sửng sốt.

Lâm môn tạ ân?

Từ này quả thực vô cùng phù hợp với triệu chứng của ông ta.

Lưỡng lự trong chốc lát, Phùng Hải hạ thấp giọng nói:

“Ngài Lâm, tôi có thể nói với ngài, nhưng chuyện này ngài tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu không không chỉ là ngài, đến cả tôi cũng chết!”

“Ông cứ việc nói!”

Lâm Phong nói.

“Là như thế này, cuộn vải đó là của một lão quái vật đem tới bán đấu giá, chỉ là muốn tìm ra người có thể nhận ra được cuộn vải này!”

Phùng Hải hạ giọng nói.

“Lão quái vật?”

Lâm Phong có chút kinh ngạc

“Đúng thế, một tồn tại vô cùng đáng sợ, một thân tu vi võ đạo sâu thâm sâu khó dò! Ông ta chỉ cần tùy ý phóng thích ra một chút khí tức, là đã có thể khiến chân cẳng tôi mềm nhũn, sút chút nữa quỳ xuống!”