Khoảng nửa giờ sau, xe dừng trên một sườn dốc đất đỏ.
“Ngài Lâm, xe chỉ có thể đi tới đây thôi, chúng ta phải xuống đi bộ lên núi!” Đàm Thiên Hồng nhỏ giọng nói.
Lâm Phong khẽ gật đầu, theo Đàm Thiên Hồng xuống xe.
Nhìn qua thì thấy, con dốc đất đỏ này rõ ràng bị người ta cố ý san ủi, diện tích khoảng 40, 50 mẫu.
Có rất nhiều xe đã đậu trên sườn dốc đất đỏ như Land Cruiser, Haval H9, Ford F150, Hummer H1,....
Thậm chí Lâm Phong còn nhìn thấy một con Mercedes-Benz Unimog giống hệt như xe tải vậy.
Những chiếc xe này đều là những chiếc xe thực sự dùng để chạy dã ngoại, mã lực kinh người, lực quay lớn, ở vùng dã ngoại gần như có thể đi ngang được...
Ngoại trừ xe hơi ra thì còn có rất nhiều người!
Những người này đều là võ giả, hai ba người một nhóm, không hẹn mà gặp. cùng nhau đi lên núi.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn.
Ngọn núi này so với mặt biển không cao, ước chừng cũng khoảng hai ba trăm mét.
Cây cối trên núi tươi tốt, rậm rạp, không nhìn ra được điểm gì đặc biệt.
Dường như biết được nghỉ hoặc của Lâm Phong, Đàm Thiên Hồng chủ động giới thiệu:
“Bởi vì buổi đấu giá kiểu này thường tương đối kín kẽ, cho nên thương hội Bách Vân đã đặc biệt cho xây dựng một hội trường cỡ lớn trong núi này, hội trường này ẩn bên trong núi, không thể nhìn thấy từ bên ngoài!”
“Ngoài điểm này ra, nếu muốn tham gia buổi đấu giá này, còn phải có tư cách nhất định! Thông thường thì người phụ trách của thương hội Bách Vân sẽ
gửi thư mới tới tất cả các thế lực lớn trước một tháng!”
Sau khi nghe những lời của Đàm Thiên Hồng nói, Lâm Phong lại ngày càng thấy tò mò về thương hội Bách Vân này.
Chính vào lúc này, một âm thanh giễu cợt truyền đến từ phía sau:
“Ôi chao? Đây không phải là đường chủ Đàm sao? Lần này là cơn gió mạnh nào đã đưa đường chủ Đàm tới đây vậy?”
Đàm Thiên Hồng quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người tới, thần sắc có chút khó coi.
Lâm Phong cũng quay đầu lại nhìn. Chỉ nhìn thấy có tám người đang đi về phía mình.
Dẫn đầu là một người trung niên mặc áo choàng trắng, cảnh giới võ đạo của người trung niên này tương đương với Đàm Thiên Hồng, đều là hậu kỳ Địa Cảnh!
Có điều người vừa mới nói chuyện lại không phải là người trung niên, mà là một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi ở bên cạnh người trung niên đó.
Người thanh niên này mặc đồ đen, vẻ mặt ngang ngược, mang bộ dáng ông đây vô địch thiên hạ.
Cùng lúc này, rất nhiều võ giả xung quanh đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, họ dừng bước chân lại, bắt đầu nhỏ giọng bàn luận không ngớt.
“Đây không phải là Thành Vân của Phong Vân Bang sao?”
“Trong bốn bang lớn ở Kim Lăng, Tam Khẩu Đường đứng chót, chỉ có một người võ giả hậu kỳ Địa Cảnh là Đàm Thiên Hồng, mà hai đại bang chủ Thành Phong, Thành Vân của Phong Vân Bang đều là võ giả hậu kỳ Địa Cảnh!”
“Nghe đồn là Đàm Thiên Hồng và Thành Vân vẫn luôn không ưa nhau, bây giờ nhìn thấy quả nhiên là vậy! Cậu thanh niên bên cạnh Thành Vân kia tên là Thành Khôn, năm nay mới có ba mươi tư tuổi thôi mà đã là đỉnh phong Huyền Cảnh rồi, tương lai không khéo có thể bước vào Thiên Cảnh!”
“Chậc chậc, Thành Khôn thân là hậu bối, vậy mà chủ động khiêu khích Đàm Thiên Hồng, chắc là bị Thành Vân sai khiến! Lúc này Đàm Thiên Hồng chắc mất hết mặt mũi!”
“Hậu bối? Anh gặp qua hậu bối nào là đỉnh phong Huyền Cảnh chưa? Tôi nghe nói Thành Khôn có thể chiến đấu vượt cấp đấy, đã từng đánh bại một cao
thủ sơ kỳ Địa Cảnh!”
“Hả~Lợi hại thế sao? Chả trách ngông cuồng như vậy!”
Rất nhanh, Thành Vân dẫn người đi tới trước mặt Đàm Thiên Hồng, khuôn mặt lộ ra vẻ hào hứng!
“Thành Vân, ý của ông là gì?”
Đàm Thiên Hồng lạnh lùng nói.
“Tôi không có ý gì cả! Chỉ là thằng cháu này của tôi trước giờ ngưỡng mộ uy danh của Đàm đường chủ, cho nên vừa nhìn thấy Đàm đường chủ, không kìm được mà chào hỏi một tiếng!”
Thành Vân khế mỉm cười!
Thành Khôn bên cạnh cao khoảng một mét chín.
Anh ta hơi cúi đầu, chĩa mũi vào Đàm Thiên Hồng, chế giễu nói:
“Nghe nói Đàm đường chủ cực kỳ hẹp hòi, hôm nay nhìn thấy quả đúng như vậy! Lời chào hỏi của một người làm hậu bối như tôi đây mà có thể khiến ông tức giận?”