Thứ gì có thể khiến anh thích đến nỗi không muốn buông tay chứ? Pháp bảo, thần thông, hô hấp pháp?
Chắc là không phải, Vương Xung không biết anh là người tu tiên. Chẳng lẽ là một căn phòng toàn tiền?
Chắc là cũng không thể nào!
"Cậu em Lâm, đừng đoán! Trời đã tối rồi, cậu mau đến đó đi, hai chúng tôi còn có việc, không giữ cậu lại nữa!"
Vương Xung cười nói.
"Được!"
Lâm Phong cầm tấm thẻ phòng Vương Xung đưa cho, có chút hiếu kỳ mà đi lên tâng.
Sau khi tìm thấy phòng tổng thống tương ứng thì mở cửa đi vào trong phòng luôn.
Ngay lập tức, một mùi thơm nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Đúng lúc này, bốn người đẹp chừng mười tám tuổi mặc nội y tình thú lọt vào mắt anh.
Vớ đen, tất trắng, tất da, tất lưới...
Vừa dài vừa thẳng, vừa vểnh vừa căng!
Ngoài ra, trong phòng còn có đủ loại dụng cụ...
Nến, roi da, dây xích, bóng lò xo,... Cần có gì thì có cái đó!
€ó thể nói, với bất kỳ một người đàn ông nào thì cảnh tượng này chính là cảnh tượng tuyệt vời nhất thế gian, khiến người ta căng phồng phun máu.
Nhưng Lâm Phong lại ngẩn người ra. Chuyện gì đây? Chẳng lẽ mình đi nhầm phòng?
Lâm Phong nhíu mày, nhìn lại số phòng một lần nữa, rồi lại nhìn tấm thẻ trong tay mình.
Không đi sail
Lễ nào bốn người đẹp này chính là đồ tốt trong phòng mà Vương Xung nói? Nghĩ đến đây, suýt nữa thì Lâm Phong đã hộc ra một ngụm máu.
Mẹ nó!
Mình thì ngồi đánh bài poker cùng suốt cả một buổi chiều, kết quả là thế này?! Cái tên ngốc Vương Xung này!
Cho dù Lâm Phong có tâm trạng tốt đến mấy thì lúc này cũng có chút suy sụp!
Anh nhịn cơn lửa giận trong lòng xuống, quay đầu lại bỏ đi luôn, định đi tìm Vương Xung hỏi cho rõ.
Bên trong căn phòng, thấy Lâm Phong quay đầu bỏ đi thì bốn người đẹp gợi cảm tỏ ra kinh ngạc.
Người đàn ông này bị bệnh gì à?
Không thấy bốn người đẹp ướt át, nụ hoa chớm nở chúng tôi đây đang đợi anh à!
Thế mà anh lại muốn bỏ đi?. Thử đọc 𝑡𝒓u𝑦ệ𝓃 khô𝓃g quả𝓃g cáo 𝑡ại # 𝑡𝒓um𝑡𝒓u 𝑦𝙚𝓃.𝗏𝓃 #
"Chị em, Chủ tịch Vương cho mỗi người chúng ta một trăm vạn đó! Nếu để anh ta đi mất, chắc chắn số tiền này cũng mất luôn!"
Một mỹ nữ đi tất đen trong đó nói một câu.
Vừa thốt ra.
Cả bốn người đẹp gợi cảm đều lập tức nóng lòng.
Họ vội vàng mặc cho mình thêm một lớp quần áo thật mỏng rồi đuổi theo, chặn Lâm Phong ở trước cửa.
"Anh đẹp trai, anh không thể đi được!"
"Đúng đó! Anh đẹp trai, anh đi mất thì chúng tôi biết phải làm sao?”
"Anh có phải đàn ông không đấy! Bốn chúng tôi xinh đẹp thế này mà anh cũng bỏ đi được à?"
"Hừ hừ, ngoan ngoãn về phòng với chúng tôi đi!" Bốn người đẹp gợi cảm nhao nhao nói.
Nhìn đám chim chích choè đang ríu rít trước mặt, sắc mặt Lâm Phong rất khó coi.
Anh thở hắt ra, hạ giọng nói:
"Ai bảo các cô tới thì các cô đi tìm người đó đi!"
"Cái rắm ấy! Tối nay chúng tôi tới để hầu hạ anh đó!"
"Đúng đó, tối nay chúng tôi là người của anh!"
"Anh đẹp trai, không phải anh có bệnh gì đó thật đấy chứ? Nếu không thì sao nhìn bốn người đẹp đẳng cấp hoa khôi chúng tôi mà lại không bị k1ch thích chút nào chứ? Bốn người chúng tôi là những người được Chủ tịch Vương tuyển chọn kỹ càng từ hơn một trăm nữ người mẫu đó!"
Trong đó, một người đẹp đi tất trắng lại nghi ngờ nhìn Lâm Phong.